Chương 32

Fernan, chợp mắt sau khi uống vài viên thuốc, đã tỉnh lại khi Julia chạm vào lông mày của hắn. Suốt thời gian đó, không hiểu vì sao mà hắn không thể mở mắt ra, ngay cả khi bàn tay mềm mại của Julia lướt trên mặt hắn.

Bình minh lên, Julia đã ngủ say, dựa vào ngực hắn.

Fernan đưa tay vỗ nhẹ sau đầu nàng. Mái tóc mềm mại của Julia xõa tung trong lòng bàn tay hắn. Một cảm giác hài lòng dâng lên khi hắn nhìn xuống Julia đang dựa vào người mình, như thể thứ gì đó đã được lấp đầy.

Là một cảm giác lạ lẫm, nhưng nó không hề tệ chút nào.

“Fernan…”

Bên tai hắn vẫn còn vang vọng giọng nói nhẹ nhàng đã gọi tên hắn.

Chỉ với giọng nói đó, hắn có cảm giác mọi ranh giới đã bị phá vỡ. Hắn cảm thấy suy nghĩ đó có chút buồn cười.

Fernan nhìn chằm chằm trần nhà. Khoảng thời gian Julia cố trốn thoát dường như đã rất lâu rồi.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng bất giác giương lên.

Họ đều có một giấc ngủ yên bình, ít nhất là đêm đó.

***

Những ngày tưởng như êm đềm kéo dài thêm một thời gian.

Chính trong thời gian này, Fernan đã rút tất cả những kỵ sĩ xung quanh Julia. Họ đã đi theo nàng mọi nơi nàng đến, và điều đó làm nàng khó chịu. Tất nhiên những kỵ sĩ không rút xuống hoàn toàn. Họ vẫn quan sát nàng từ xa.

Khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của người phụ tá bên cạnh Fernan.

Một bức điện khẩn gửi đến từ biên giới.

“Thưa Ngài!”

Lloyd lao vào phòng làm việc của Fernan, hổn hển báo cáo.

“Quái vật đã xuất hiện ở biên giới.”

Fernan đang xem xét văn kiện, lập tức rời khỏi chỗ ngồi sau khi nghe Lloyd báo cáo.

Quái vật đã gây rất nhiều rắc rối cho các lính gác ở biên giới nhiều tháng qua giờ đã xuất hiện trở lại. Khiến người ta đau đầu hơn là ngay cả quân địch cũng có tham gia vào.

“Quy mô như thế nào?”

Fernan cất bước đi, giọng nói của Lloyd vang lên theo.

“Khó có thể xác định được chính xác số lượng quân. Có lẽ quân lính không di chuyển được dễ dàng vì họ không thể xác định chính xác căn cứ.”

Fernan tặc lưỡi nhẹ. Quái vật tụ tập thành đàn đã là một rắc rối, nhưng sẽ phức tạp hơn nhiều nếu quân địch cũng có tham gia.

“Có lẽ bên quân địch có người có thể điều khiển quái vật.”

Fernan lên ngựa ngay lập tức. Hắn kéo dây cương và ngựa bắt đầu chạy rất nhanh.

Khoảnh khắc đó, hắn nhìn quanh lâu đài. Sau một lúc, Fernan đổi hướng.

“Có chuyện gì sao thưa Ngài?”

Lloyd dừng lại, khó hiểu nhìn Fernan. Sau khi gật đầu ra lệnh cho Lloyd tiếp tục đi trước, Fernan quay trở lại lâu đài.

Sau khi xuống ngựa, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong sảnh.

Julia mới vừa bước xuống bậc thang, đã nhìn thấy hắn. Nàng nghiêng đầu hỏi.

“Thưa Ngài?”

Đứng trước mặt Julia, Fernan ngập ngừng, không hề giống hắn một chút nào. Cuối cùng hắn nói với giọng lo lắng.

“Ta sẽ đi vắng một thời gian. Có thể sẽ mất nhiều thời gian.”

Vì Fernan chưa một lần đưa ra lời giải thích cho sự vắng mặt của bản thân, nên Julia ngạc nhiên nhìn hắn.

“Có chuyện gì sao?”

“Biên giới xảy ra chuyện. Là một chuyện khẩn.”

Julia chớp mắt không nói gì, nhưng nhanh chóng trả lời với vẻ mặt lo lắng.

“Ngài đi bình an nhé.”

Ngay cả sau khi nghe thấy câu trả lời thành thật đó, Fernan vẫn đứng yên như thể bị mắc kẹt. Hắn còn một ngày bận rộn đang chờ phía trước, nhưng khi hắn nhìn thấy Julia, hai chân hắn không thể nào nhấc lên được.

Nếu ngày hôm nay hắn rời khỏi lâu đài, hắn không thể xác định chắc chắn ngày trở về.

Hắn sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết mọi việc, nhưng ngày giờ quay về có thể sẽ thay đổi tùy thuộc vào số lượng quân địch.

Nhưng hắn không thể chắc rằng Julia sẽ ở yên trong lâu đài khi mình đi vắng.

Dĩ nhiên là sẽ có một vài kỵ sĩ bí mật canh gác nàng, nhưng hắn vẫn không tài nào yên tâm nổi.

Trước sự im lặng của hắn, Julia mỉm cười và nói.

“Em sẽ chờ.”

Bóng dáng hắn phản chiếu trong đôi mắt trong veo.

Là sự thật sao? Fernan ước gì nó là thật.

Hắn chợt nhớ lại đêm hôm qua. Cách nàng khẽ gọi tên hắn, giọng nhẹ nhàng êm ái.

Fernan nhìn nàng.

“... Được.”

Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không có thời gian hay không gian để nói ra hết.

Fernan nặng nề quay người bước đi. Hắn cảm thấy nỗi lo âu đè nặng lên mình trong thời gian qua dần được trút bỏ.

Hắn quyết định tin tưởng Julia.

Đôi mắt trong veo và những lời nói nhẹ nhàng ấy, tất cả đều toát lên vè chân thành.

Nhưng đó lại là sai lầm của hắn.

***

Tàn dư của vương quốc Renev, một trong những nước bại trận trong cuộc chiến tranh vừa qua, đã cùng với một số quốc gia khác xâm chiếm biên giới.

Khi Fernan cùng quân lính của mình rời đi đến biên giới, lâu đài trở nên vắng vẻ.

Julia đã nửa ngày không ra khỏi phòng ngủ của mình, đến buổi chiều mới xuất hiện. Băng qua hành lang, nàng tiến đến một cánh cửa lớn với những hoa văn được chạm khắc tinh xảo. Đây là phòng ngủ dành cho vợ chồng Đại Công tước.

Mở cửa và tiến vào bên trong, Julia nhìn quanh phòng.

Căn phòng rất xa hoa lộng lẫy. Nhưng vì chưa bao giờ được sử dụng đến nên bầu không khí bên trong rất lạnh lẽo.

Julia ngơ ngác nhìn giường ngủ, rồi cất bước. Băng qua phòng, nàng dừng lại trước cánh cửa dẫn sang phòng bên cạnh. Đó là nơi cất giữ quà cưới và các đồ dùng khác của cô dâu.

Fernan và Julia là người duy nhất có chìa khóa của cánh cửa này, vì vậy không có ai không được phép mà đặt chân vào đây.

Cánh cửa mở ra.

Julia tiến đến một tủ trưng bày và mở một hộp trang sức phủ đầy bụi. Bên trong có hai chiếc nhẫn. Là nhẫn cưới của họ.

Julia lấy chiếc nhẫn của nàng ra và đeo lên tay.

Chiếc nhẫn không quá vừa khít với tay của nàng lắm, nhưng nó cũng không quá rộng.

“Phu nhân, Người ở đây sao?”

Khi nàng đeo chiếc nhẫn đó lên và bước ra, Melissa đang đứng ở bên ngoài.

Julia nhìn Melissa, vẻ mặt nàng phức tạp. Nàng đã nói với người hầu trưởng cho Melissa nghỉ phép một vài ngày. Bởi vì nàng lo rằng Melissa sẽ gặp rắc rối khi nàng biến mất khỏi lâu đài.

“Đây là lần đầu tiên em được nghỉ phép dài ngày như vậy đấy. Thật tuyệt khi được hưởng đặc ân này khi hầu hạ cho Phu nhân Đại Công tước.”

Melissa cười khúc khích. Julia cố giương môi lên một chút.

Nghĩ đến hôm nay là ngày cuối cùng ở bên Melissa, dù nàng đã cố chịu đựng nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà đau nhói.

“Chúc chuyến đi vui vẻ, Melissa.”

Julia siết chặt tay Melissa không buông một hồi lâu. Melissa nghiêng đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

“Em sẽ quay lại mà. Phu nhân cần phải ăn uống đàng hoàng và đi dạo nhiều hơn. Người đừng ở trong phòng quá nhiều.”

“Ta biết rồi.”

Sau đó, nàng tiễn Melissa ra khỏi lâu đài và nhìn cỗ xe ngựa đi xa dần cho đến khi nó biến mất.

Hơi ấm còn vương lại trong lòng bàn tay khiến nàng cảm thấy trống vắng. Ổn định lại cảm xúc của mình, Julia quay trở lại phòng ngủ và bắt đầu dọn đồ đạc.

Nàng không đem theo nhiều hành lý, chỉ một vài quần áo. Nàng đã quyết định để lại tất cả những món đồ khác. Vì mọi thứ khác trong lâu đài đều thuộc về Fernan.

Cuối cùng, Julia nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Nhưng nàng sẽ đem chiếc nhẫn này theo.

Không phải vì tình cảm đơn phương nàng dành cho Fernan. Thay vào đó, Julia muốn xóa bỏ mọi dấu vết của mình trước khi nàng rời khỏi đây, dù chỉ là một thứ nhỏ nhất.

Vì vậy nàng sẽ bán chiếc nhẫn tượng trưng cho cuộc hôn nhân giữa nàng và Fernan. Cuối cùng thì chiếc nhẫn này lại là một loại giải thưởng an ủi dành cho nàng.

Bây giờ hoặc không bao giờ nữa.

Nàng không biết lý do là gì, nhưng vài ngày qua Fernan đã rút tất cả kỵ sĩ quanh nàng.

Vì vậy cơ hội duy nhất để trốn thoát chính là lúc này, khi Fernan không có ở lâu đài.

Julia tiến đến gần cửa sổ và nhìn chằm chằm bầu trời đang tối dần.

Nàng sẽ rời đi vào sáng mai.