Chương 33

Julia lựa chọn buổi sáng khi mọi người đã thức vì nó sẽ giống như là một ngày bình thường. Nàng rời khỏi lâu đài và hướng đến quảng trường trung tâm.

Ở đó nàng đã đổi sang một cỗ xe ngựa riêng. Nàng định không để lại bất kỳ manh mối nào.

Sau đó nàng đi đến tu viện nơi Cedric đang ở.

“Cô đến rồi.”

Bên trong tu viện nhỏ, một người đàn ông như thể đang đợi nàng đến, đứng lên chào đón nàng.

Là Cedric, không phải hình dạng của một đứa trẻ, mà là bộ dạng thật của anh.

Julia gật đầu và tiến đến trước mặt Cedric. Đôi mắt xanh lục nhẹ nhàng nhìn nàng.

“Julia, những người đi theo cô không phải là người cùng đồng hành đúng chứ?”

“Sao cơ?”

Hai mắt Julia mở to trước câu hỏi đó. Cedric gật đầu, đã nắm được tình hình.

“Có người đã theo chân cô đến đây. Tôi nghĩ họ là kỵ sĩ.”

Julia vẫn còn kinh ngạc. Có lẽ nào những kỵ sĩ nàng tưởng đã rút đi nhưng thực ra vẫn còn không?

Thật ngây thơ làm sao khi nàng đã nghĩ Fernan thật sự không giám sát nàng nữa. Sao nàng không thể nhận ra rằng có người theo dõi mình chứ? Julia khó chịu cắn môi.

Cedric mỉm cười như thể trấn an nàng không sao.

“Đừng lo lắng. Thầy Matheus đã cử tôi đến để phòng những trường hợp như vậy.”

Cedric ra hiệu cho nàng đi theo anh ta. Julia lo lắng cất bước theo.

Đến cuối buổi chiều, những kỵ sĩ phát hiện ra điểm kì lạ.

Đã được một thời gian rồi nhưng Julia vẫn chưa ra khỏi tu viện. Khi trời dần tối, họ cuối cùng tiến vào bên trong tu viện.

Một linh mục đang dọn dẹp một bên của nhà cầu nguyện, tiến đến gần một kỵ sĩ đang nhìn quanh với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Xin lỗi, tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

Người kỵ sĩ nhanh chóng trả lời câu hỏi của linh mục.

“Phu nhân của Đại Công tước Ceasar đã đến đây. Người đang ở đâu?”

“Mối quan hệ giữa hai người là gì?”

“Tôi là kỵ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ cho Phu nhân. Thời gian đã rất trễ và Phu nhân cần phải quay trở về. Bây giờ Người đang ở đâu?”

Vị linh mục nhìn chằm chằm người kỵ sĩ với ánh mắt nghi ngờ rồi nói.

“Nữ Công tước đã rời khỏi tu viện trước khi trời tối rồi.”

“Cái gì?”

Khuôn mặt người kỵ sĩ dần dần trở nên tái nhợt.

Cuối cùng các kỵ sĩ đã đề nghị linh mục cho phép và bắt đầu kiểm tra quanh tu viện. Thậm chí họ còn kiểm tra từng linh mục, nhưng không hề thấy Julia. Họ rời khỏi tu viện, nhanh chóng tản ra lục soát khắp khu vực.

***

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Julia biến mất.

Những người hầu trong lâu đài Đại Công tước hoảng loạn khi chủ nhân của họ không trở về. Bennett vội vàng liên lạc với người ở biên giới, nhưng bởi vì họ đang tham chiến, không thông tin nào có thể đến được Fernan.

Thêm hai ngày trôi qua, vẫn không có tiến triển nào. Lúc này cuối cùng cũng liên lạc được với Fernan.

Sau nhiều cuộc chiến, quân lính của Fernan đã thành công trong việc xâm chiếm căn cứ của kẻ địch.

Khi họ trở về căn cứ của mình và đang hoàn thành công việc xây dựng lại biên giới, Lloyd lao vào doanh trại của Fernan.

“Thưa Ngài!”

Fernan đang lau thanh kiếm dính đầy máu, thản nhiên quay đầu lại. Lloyd nín thở, cố gắng mở miệng.

“Chúng tôi nhận được một tin nhắn từ lâu đài, Phu nhân...”

Trước khi Lloyd có thể tiếp tục, Fernan đã giật lấy lá thư từ tay anh ta. Đôi mắt Fernan dần ngưng trệ khi đọc nội dung của lá thư. Lá thư viết rằng Julia đã ra ngoài hai ngày trước và đã mất tích kể từ khi đó.

“... lá thư đã đến từ hai ngày trước. Nghĩa là Phu nhân đã mất tích bốn ngày rồi.”

Fernan chỉ nhìn chằm chằm vào lá thư, như thể hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn không thể tin là Julia đã biến mất.

Sau khi đứng bất động một lúc, Fernan đưa lá thư cho Lloyd, sải bước ra ngoài.

“Thưa Ngài?”

Lloyd đang định ngăn hắn thì ngừng lại. Đó là bởi vì anh ta nhận ra rằng chủ nhân của mình đang không được bình thường.

“Lloyd, ta giao phần còn lại cho anh.”

Với những lời cuối cùng đó, Fernan rời khỏi doanh trại và đi đến chuồng ngựa. Hắn lên ngựa và phóng đi.

Khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thể chưa nhận ra được chuyện gì đã xảy ra.

Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của Julia vào lần cuối hắn gặp nàng.

“Em sẽ chờ.”

Đôi mắt xanh biếc trong veo ánh nét cười nhìn thẳng vào hắn, không hề chứa sự giả dối nào.

Cô ấy đã nói sẽ chờ. Chắc chắc cô ấy vẫn đang chờ…

Fernan tự nhủ như vậy và siết chặt dây cương. Từ biên giới đi đến lãnh thổ mất nửa ngày.

Hắn cưỡi ngựa chạy qua một vùng đất không có ánh nắng chiếu xuống.

Nỗi lo lắng ập đến.

Tim hắn bắt đầu đập như điên.

***

Fernan cuối cùng cũng đến được lãnh thổ vào buổi sáng. Ngay khi trở về, hắn bắt đầu lục soát toàn bộ lãnh thổ.

Hắn triệu tập tất cả các kỵ sĩ đã để mất dấu Julia ở tu viện và tra hỏi họ.

“Nói lại tình hình cho ta, các người đã để mất dấu nàng ấy ở đâu và như thế nào?”

Dưới cái nhìn của Fernan, các kỵ sĩ lắp bắp mở miệng.

“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã không rời mắt khỏi Phu nhân dù chỉ một giây. Chúng tôi không biết tại sao Phu nhân lại biến mất được…”

“Ta hỏi là các người mất dấu nàng ấy ở đâu và như thế nào? Anh còn dám bao biện!”

Fernan hét lên và ánh mắt như thể sắp rút thanh kiếm của mình ra. Người kỵ sĩ co rúm lại khẩn trương trả lời.

“Là… là tu viện ở quận Ladel.”

“Quận Ladel?”

“Đúng vậy, tôi chắc chắc đã thấy Phu nhân đi vào bên trong tu viện, nhưng kì lạ thay, Phu nhân không hề đi ra dù cho trời đã tối. Tôi đã trực tiếp đi vào bên trong tu viện để kiểm tra, nhưng linh mục ở đó nói rằng Phu nhân đã rời khỏi.”

Fernan đầy sát khí trừng mắt nhìn các kỵ sĩ, chậm rãi nói.

“Các linh mục của tu viện có thể có liên quan.”

“Vâng, vâng!”

Các kỵ sĩ một lần nữa đến tu viện, còn Fernan thì đi đến phòng của Julia.

Căn phòng ngăn nắp và tĩnh lặng, có một chút lạnh lẽo. Có lẽ vì nó đã bị bỏ trống vài ngày.

Fernan kiểm tra mọi chỗ, từ phòng ngủ, phòng thay đồ đến phòng tắm. Tuy nhiên hắn không thể nào biết được thứ đồ nào đã biến mất.

Bởi vì hắn không biết gì về Julia.

Hắn đã nghĩ rằng Julia không thể nào tự mình trốn thoát được, nhưng đó chỉ phán đoán của hắn.

Fernan bặm môi, chợt nhớ đến người hầu riêng của Julia.

Hắn lập tức đi ra ngoài và gọi Bennett đến để hòi tung tích của người hầu đó. Bennett đáp lại với vẻ mặt có phần bối rối.

“Chuyện đó… người hầu đó hiện đang nghỉ phép ở nhà bố mẹ cô ấy.”

Lông mày Fernan nhíu lại, bàn tay đang giữ chặt lấy lan can như sắp sửa phá hỏng nó. Fernan cố giữ bình tĩnh ra lệnh.

“Đi tìm người hầu đó, ngay lập tức.”

“Vâng vâng.”

Bennett vội vàng cúi đầu, biến mất ở tầng dưới. Fernan bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện.

Tất cả đều rất đáng ngờ. Người hầu nghỉ phép ngay thời điểm Julia biến mất. Các kỵ sĩ ngu ngốc đã để mất dấu Julia ngay trước mắt. Tuy nhiên việc Julia biến mất trong lúc hắn vắng mặt là điều khó giải thích nhất.

Vài giờ sau Melissa quay trở lại lâu đài.

“Cô có biết chủ nhân của mình đã biến mất không?”

“Ôi, không, tôi chỉ mới vừa biết tin.”

Khuôn mặt Melissa trắng bệch, kinh hãi. Sau khi nghe tin từ Bennett, cô ấy đã ngay lập tức bỏ lại công việc đang làm, quay về lâu đài.

Fernan cộc cằn mở miệng.

“Nói ra tất cả những gì mà cô biết. Cô có nhận thấy biểu hiện kì lạ nào ở Julia không?”

“Cái đó, cái đó…”

Melissa cố nhớ lại. Cô sợ hãi Fernan đang đứng trước mặt, và cũng lo lắng cho Julia. Melissa nhanh chóng trả lời.

“Thực ra, tôi có hơi thắc mắc khi Phu nhân đột nhiên cho tôi nghỉ phép.”

“Và?”

“Và…”

Melissa đột nhiên nhớ lại, nói tiếp.

“Ngày tôi rời đi… tôi đã nhìn thấy Phu nhân bước ra từ phòng ngủ trên tầng hai. Tôi chưa từng thấy Người vào đó bao giờ…”

Hai mắt Fernan híp lại. Phòng ngủ trên tầng hai là nơi để bọn họ ở chung. Cũng là nơi hắn chưa từng sử dụng qua.

Bước qua Melissa, Fernan đi thẳng lên tầng hai.

Hắn nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, liền chửi thề.

Một cú đá mạnh phá vỡ ổ khóa, hắn nhanh chóng bước vào. Ánh mắt lạnh lẽo quét khắp căn phòng.

Hắn nhanh chóng đi đến phòng tiếp theo, điên cuồng lục tung những chiếc hộp và tủ đựng đồ. Bên trong một chiếc hộp trang sức được trang trí lộng lẫy, có một rãnh trống không.

Fernan lấy ra một chiếc nhẫn ở phía còn lại. Đó là chiếc nhẫn cưới của hắn, có khảm một viên đá quý ở giữa.