Chương 27.1

Đàn ngựa hoang cúi đầu ăn cỏ, thảo nguyên nơi đây sung túc lại không có thú dữ gì, nên ngựa con nào con nấy đều to béo đô con, nhìn có vẻ rất là khoẻ mạnh.

Phó Tử Trảm đi đến bên kia, “Nhìn thấy đó là gì không?”

Đoạn Chính Sơ hỏi gì đáp nấy: “Thấy, là ngựa!”

Cái này thì cậu ta vẫn biết.

Phó Tử Trảm nhìn trúng con màu trắng ngay phía trước, không chút để ý nói: “Cậu biết cưỡi ngựa không? Chúng ta có thể cưỡi ngựa trở về.”

Đoạn Chính Sơ: “???”

Gì cơ?

Đúng là chúng nó ăn cỏ, nhưng mà không có nghĩa là không có tính công kích đâu!

“Biết thì biết một chút, nhưng tôi cảm thấy có lẽ tôi không khống chế được chúng nó.”

Ngựa hoang không có cương, người thường rất khó khống chế.

Trong lúc cậu ta từ chối, Phó Tử Trảm đã tạo quan hệ tốt cùng với con ngựa hắn nhìn trúng, trông nó rất hung hãn, thực tế cũng không cứng rắn xíu nào, cũng không sợ người.

Phó Tử Trảm hỏi: “Thật sự không cưỡi à?”

Đoạn Chính Sơ lắc đầu: “Không được, trông chúng nó không giống như muốn bị tôi cưỡi lắm ”

Phó Tử Trảm cười: “Phải như thế nào mới là muốn? Khương Thái Công cưỡi ngựa, con nào nguyện bị cưỡi?”

Hiển nhiên hắn đã thăm dò rõ ràng bản tính của đối phương.

Đoạn Chính Sơ gật đầu, giống như lời này không có vấn đề gì.

Phó Tử Trảm sờ tiểu bạch mã, đồng tử xinh đẹp chuyển động, trông như là đang ngẫm nghĩ gì đó, thật ra thì đang nói chuyện cùng hệ thống xui xẻo nào đó.

“Mi đi ra ngoài đi.”

Chẳng Ra Gì Cả: “???”

“Đi đâu?”

Phó Tử Trảm ra vẻ đương nhiên: “Để cậu ta cưỡi.”

Cả hệ thống của Chẳng Ra Gì Cả tiếp tục đầy dấu chấm hỏi: “???”

“Không phải ta là con ruột sao?”

Phó Tử Trảm: “Con ruột mới có thể như vậy.”

Chẳng Ra Gì Cả lạnh nhạt: “Ồ, ta đây là nhặt được.”

Phó Tử Trảm nói có sách mách có chứng: “Như vậy cậu ta sẽ không bị ngã, hơn nữa…”

“Biết đâu mi đi ra ngoài thì vận khí của ta có thể tốt hơn xíu, buổi tối ta cũng không muốn ngủ ở trên lá cây lắm.”

Cho nên nhất định phải tìm được lều trại.

Nhưng mà xem kinh nghiệm ở trong quá khứ, chỉ cần hệ thống xui xẻo ở thức hải của hắn thì ngay cả tù trưởng Châu Phi thấy hắn cũng sẽ la lên là đen quá đen.

Người ta vào sơn động tìm bảo tàng, tìm một cái là chuẩn, hắn đi vào cũng chỉ còn lại thú bảo vệ đã phát cuồng.

Cuối cùng cũng chỉ có thể bị ép đánh một trận tử chiến, chuyện thế này mười lần thì có tám chín lần đều là như thế, một hai lần còn lại thì thứ còn lại cho hắn chính là hai con thú bảo vệ đã phát cuồng.

Túm cái quần lại, hệ thống xui xẻo đi ra ngoài chính là đẹp cả đôi đường, hắn không đến mức bỏ lại ông em Phật hệ này tự mình đi, nói không chừng hai người còn có thể cùng tìm được lều trại.

Thật là hoàn hảo, hắn thật sự giỏi lên kế hoạch!

Đương sự trong toàn bộ kế hoạch, hệ thống: “…”

Cảm thấy mình bị ghét bỏ!

Vì thế ở một góc camera không quay đến, trong một đàn bò, bên cạnh một con bò đực to tự dưng xuất hiện một con ngựa hoang, làm cho toàn bộ đàn bò sợ tới mức run rẩy, tựa như là gặp phải đại quái vật gì đó.

Chẳng Ra Gì Cả không tiếng động chạy đi, rất xin lỗi, người anh em bò.

Nó chạy thẳng một đường như điên đến trước ký chủ nhà mình, giống như là ký chủ ngược nó trăm ngàn lần nó cũng không rời không bỏ.

Sắp tự cảm động đến khóc rồi.

Phó Tử Trảm nhìn thấy hệ thống nhà mình thì ngoắc Đoạn Chính Sơ bảo một chút: “Nhìn thấy con ngựa kia không?”

Đoạn Chính Sơ gật gật đầu, tỏ vẻ mắt mình vẫn dùng tốt.

Phó Tử Trảm bắt đầu nghiêm túc chém: “Ngựa tụt lại phía sau đều rất Phật hệ, giống như cậu vậy, hẳn là cậu với nó rất có duyên.”

Đoạn Chính Sơ cái hiểu cái không, không rõ nguyên do.

Phó Tử Trảm diễn kịch diễn đến cùng, đi đến bên cạnh Chẳng Ra Gì Cả, ra hình ra dáng trấn an một chút, còn nói thầm ở bên tai ngựa một chút, con ngựa kia đã đi theo phía sau, đi đến bên cạnh Đoạn Chính Sơ.

Sau đó…

Khuỵu chân xuống.

Đoạn Chính Sơ: “???”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang bình luận đầy dấu chấm hỏi.

【??? 】

【 Nghe lời thế á? 】

【 ha ha ha, chẳng lẽ Phó Tử Trảm cầm kịch bản nữ chính phim Quỳnh Dao 】

【 Nói bậy, rõ ràng là chồng tôi cầm kịch bản nam chính đấy! 】

【 ha ha ha, t chỉ muốn biết ảnh nói gì vào tai ngựa thôi 】

Cư dân mạng muốn biết, Đoạn Chính Sơ càng muốn biết hơn, con ngựa hoang không có cương này khuỵu chân xuống vững chắc ở trước mặt cậu ta.

Trong đôi mắt luôn không tranh với đời có hơi chấn động: “Cậu nói cái gì với nó thế?”

Phó Tử Trảm cười rất vô hại: “Chỉ khen nó một chút, sau đó nói cậu với nó rất có duyên”

Đoạn Chính Sơ nghiêng đầu, biểu cảm như là cậu trông tôi giống đồ ngốc không, thiết lập nhân vật tên ngốc đã có Kỳ Hạo Diễm biểu diễn bằng bản sắc.

Cậu ta không có hình tượng như thế.

Kỳ Hạo Diễm xa ở đảo, hắt xì hai cái thật to???

Ai mắng anh ta?

Đừng để anh ta biết được !! Hừ hừ hừ…

Mặc kệ đối phương tin hay không, Phó Tử Trảm nói xong thì mặc kệ. Đã như vậy rồi mà còn muốn tự đi bộ trở về, vậy thì tự đi đi.

Hắn đã tận tình tận nghĩa, không phụng bồi.

Phó Tử Trảm một mình cưỡi lên con ngựa trắng tuấn mỹ kia, ngựa hoang không có dây cương, hắn chỉ có thể chống lên cổ nó.

Đoạn Chính Sơ nhìn phía trước lại nhìn con ngựa đã khuỵu chân ở bên người.

Sau đó thì leo lên.

Đã có con nguyện bị cưỡi, vậy cưỡi đi.

Lúc cậu ta ngồi lên, Chẳng Ra Gì Cả trợn trắng mắt với nơi không nhìn thấy.

Chậc chậc, dong dong dài dài, tí nữa thì nó đã tự đứng dậy đi rồi.

Đã lâu rồi không có cưỡi ngựa, Phó Tử Trảm vỗ vỗ lưng ngựa, một đường chạy như điên.

Chẳng Ra Gì Cả theo sát phía sau ký chủ của mình, lúc đứng lên hoàn toàn không nhìn thấy cameraman có ý đồ theo sau Đoạn Chính Sơ cũng lên ngựa.

Hai cameraman bị bỏ lại tại chỗ: “……”

Có phải hai người đã quên cái gì rồi hay không.

Trong ống kính chỉ còn lại hai bóng dáng đã đi xa và bụi đất bay lên.

Dường như phòng phát sóng trực tiếp cảm nhận được sự bất đắc dĩ của cameraman, sôi nổi cười nhạo không kiêng nể gì.