Chương 27.2

Có phải hai người đã quên cái gì rồi hay không.

Trong ống kính chỉ còn lại hai bóng dáng đã đi xa và bụi đất bay lên.

Dường như phòng phát sóng trực tiếp cảm nhận được sự bất đắc dĩ của cameraman, sôi nổi cười nhạo không kiêng nể gì.

【 ha ha ha ha ha, eim cười chếch mất 】

【 ha ha ha ha ha, chồng em không quan tâm đến screen time như vậy, dáng vẻ không giống người thường, thành công làm em chú ý 】

【 Không phải xung quanh còn nhiều ngựa như vậy à? Nhanh chọn một con đuổi theo đi 】

Hai cameraman nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương thấy được tiếng lòng của nhau.

Ngành này thật là càng ngày càng khó làm.

Cưỡi là không có khả năng, ngã chết thì sao.

Cũng may trong tay khách mời còn cầm Go Pro.

Cameraman khẩn cấp liên lạc với ekip chương trình, thành công chuyển kênh phát sóng trực tiếp đến hình ảnh quay được từ Go Pro của hai người.

Vì thế các cư dân mạng vừa mới nãy chỉ có thể xem mặt cỏ.

Trong nháy mắt giống như là đặt mình lên trên lưng ngựa, lắc lư lên xuống còn hơn là sóng biển.

Tuy rằng đã chuyển đến hình ảnh từ Go Pro, nhưng hai người hoàn toàn không biết, vậy nên chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh một mình Phó Tử Trảm, bởi vì Đoạn Chính Sơ giơ camera về phía trước.

Trong hình ảnh quay được, thiếu niên khí phách hăng hái rong ruổi ở trên thảo nguyên. Bóng dáng mạnh mẽ kia tựa như sinh ra đã lớn lên ở trên lưng ngựa, mang theo tâm huyết và rắn rỏi, tản ra vô tận hormone nam tính.

Các cư dân mạng vốn ở phòng phát sóng trực tiếp của Đoạn Chính Sơ, lập tức có xu thế bò tường.

【 Hình như bỗng nhiên get được sự hấp dẫn của hormone 】

【 Không không không, mình phải nhịn lại, mình chỉ thích mỗi Sơ Sơ nhà mình thôi 】

【 Sơ Sơ à, mama chỉ qua bên kia xem một cái thôi, sẽ về ngay, tuyệt đối không phải bò tường nha 】

【 Để mị đến xem, mấy chị em đó đã bước nửa chân qua tường, ghi lại vào sổ nhỏ! 】

Bình luận bay qua màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp của Phó Tử Trảm kỳ lạ hơn bên Đoạn Chính Sơ nhiều.

Camera hướng thẳng về phía trước, ngựa di chuyển nhanh chóng, Phó Tử Trảm tỉ mỉ nhìn kỹ xung quanh, có ý tìm kiếm trang bị mà tổ tiết mục giấu đi.

Hắn tự cảm thấy tốt đẹp, nhưng chẳng biết, fans đã xem đến mức muốn nôn ra.

【 a a a a a, chồng ơi anh chậm một chút đi 】

【 Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa 】

【 Chồng ơi anh có thể đừng lên lên xuống xuống nữa hay không 】

【 Hay quá, suýt nữa thì tôi cho rằng mình lạc vào web 18+ 】

【 Rung lắc đến mức tui muốn oẹ, vì sao phòng phát sóng trực tiếp của Đoạn Chính Sơ có vẻ không rung lắc lắm nhỉ 】

【 Cáo từ, chồng yêu, lát nữa em lại đến 】

Khi fans sắp bị khung hình rung lắc làm cho nôn ra, cuối cùng Phó Tử Trảm cũng tìm được một chút tung tích.

Bên cạnh một bụi cỏ cao cao có cắm một cái camera nho nhỏ.

Hắn xuống ngựa đẩy cỏ ra một chút thì phát hiện một cái hộp, sau khi mở ra thì bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó vẽ hình lều trại.

Khoé mắt Phó Tử Trảm hơi giật: “…”

Vậy cũng được à!

Không hổ là tổ tiết mục.

Lúc trước hắn cứ tìm mấy món to.

Cái hộp này chỉ có to hơn bàn tay hắn một chút, muốn tìm thấy trong phạm vi 5 km…

Cũng rất tuyệt.

Chỗ này cách đảo không còn xa, may mà Phó Tử Trảm không cưỡi ngựa, chờ hắn xoay người mới phát hiện, Chẳng Ra Gì Cả vẫn luôn đi theo phía sau.

Bên trên, Đoạn Chính Sơ vẫn luôn ôm cổ nó, nửa nằm bò.

Một người một ngựa trông có vẻ đều như sống không còn gì luyến tiếc.

Bên tai Phó Tử Trảm đồng thời vang lên hai giọng nói.

“Suýt chút nữa bị hù chết.”

“Suýt chút nữa bị bóp chết.”

Phó Tử Trảm: “……”

Hắn vừa xoay người, camera của hắn vừa hay đối diện với Đoạn Chính Sơ.

【 ha ha ha ha ha, cuối cùng cùng biết vì sao hình ảnh của người ta vững như vậy 】

【 ha ha ha ha ha, vẫn luôn nằm bò đương nhiên là vững rồi 】

Đoạn Chính Sơ xuống ngựa trong khi cư dân mạng không hề có lòng đồng tình, cười ha ha. Nom có vẻ đã nhũn chân rồi.

Phó Tử Trảm lấy hộp xong, rất là hoài nghi: “Không phải cậu biết một chút à?”

Biết một chút thì không đến mức sợ đến như vậy chứ, có đôi khi hệ thống xui xẻo làm việc vẫn rất đáng tin cậy, hẳn là chạy rất vững.

Đoạn Chính Sơ hít sâu một hơi: “Ừ, tôi cho rằng tôi biết một chút.”

“???”

“Khi còn nhỏ đã cưỡi vài lần để chụp ảnh.”

Phó Tử Trảm: “……”

Thật xin lỗi, là hắn lỗ mãng.

Không biết tình huống thế này cũng có thể nói là biết một chút.

Vừa nãy cư dân mạng còn đang cười, giờ lại cười lớn hơn nữa.

【 ha ha ha ha ha thần con mẹ nó biết một chút, tui đây biết hai chút này 】

【 Thì ra là tui biết cưỡi ngựa, tui sống đến ngày nay mới biết được 】

【 Mị thì biết cưỡi lạc đà một chút 】

【 Tui thì khác, khi còn nhỏ tui đã cưỡi heo để chụp ảnh 】

【 Chỉ có mình tui còn đang chú ý Phó Tử Trảm cưỡi ngựa thật đẹp trai thôi sao? 】

【 Em em em!!! Em cũng chú ý đến cái này 】

【 Đáng tiếc, ngựa đi rồi, có vẻ bọn họ định đi bộ về 】

【 he he he, tui quay màn hình lại rồi, thông minh như tui, lập tức đi xem lại lần nữa đây 】

Video được xem đi xem lại đã bị xem lên hot search.

Đề tài thảo luận, # bạn biết một chút cái gì #

Cùng với # Phó Tử Trảm cưỡi ngựa thật đẹp trai #

Đương nhiên đây đều là lời phía sau, ngay lúc Chẳng Ra Gì Cả quay về thức hải của Phó Tử Trảm, âm thanh máy móc rất là uất ức: “Suýt chút nữa là cậu ta bóp chết ta rồi.”

Phó Tử Trảm an ủi: “Ừ, mi chịu uất ức rồi.”

Tuy rằng trí tuệ nhân tạo không có hô hấp, nhưng hệ thống chịu khổ thì vẫn phải dỗ dành.

Dỗ hệ thống xong, hai người vừa mới lên đảo đã đυ.ng phải một mình Kỳ Hạo Diễm không biết đang tìm cái gì.

Kỳ Hạo Diễm nhìn thấy hai người thì rất là vui mừng, giống như là nhìn thấy cứu tinh, đương nhiên biểu cảm đó là với Phó Tử Trảm.

Anh ta chạy như bay đến: “Anh Phó, hai người trở lại rồi à, vừa hay có một cái cây muốn anh leo lên.”

Phó Tử Trảm: “……”

Ngày nào cũng vậy, đây là lời kỳ quái gì thế.

Cây nói với anh à?