Chương 29.1

Không đợi anh trai cameraman nghĩ ra một lý do, thiếu niên khờ khạo ở bên cạnh đã rất hưng phấn, “Đúng là bồ câu rồi! Béo quá đi!! To bằng cả con gà rồi, em vòng sang bên kia, chúng ta vây nó lại!”

Vừa mới chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên lý trí trở về, “Không đúng! Vì sao ở đây lại có nhà nuôi bồ câu?”

“Thôi, quan tâm nó ở đâu ra làm gì! Có thể ăn là được.” Lý trí cũng chỉ ở lại hai giây.

Nói xong thì vội vàng bước đi, vòng qua phía bên kia.

Tốc độ của một người háu ăn mất trí, nhanh đến mức Phó Tử Trảm cũng không kịp kêu anh ta dừng lại.

Thôi! Kệ anh ta đi.

Kỳ Hạo Diễm chân trước mới vừa đi, anh trai cameraman phía sau đột nhiên “A” một tiếng.

Ảnh đã bảo sao con bồ câu này lại quen mắt thế, không phải anh già ở bộ phận hậu cần mới mua hai ngày trước à?

Đây là đồ ăn của tổ tiết mục bọn họ, vì sao lại ở chỗ này?

Phó Tử Trảm nghe thấy tiếng, vừa quay đầu đã chạm phải gương mặt muốn nói lại thôi của anh trai cameraman.

Thiếu niên nhếch khóe miệng lên cười như không cười, hiển nhiên đã sớm đoán được.

Anh trai cameraman rối rắm hai giây rồi tiến lên, quyết định vì tranh thủ một chút cho ekip, nhỏ giọng nói, “Mấy cậu không thể ăn bồ câu này.”

Phó Tử Trảm mang đôi mắt khó hiểu vô tội, “Vì sao vậy? Tôi thấy trên thân bọn nó ngoại trừ câu bọn tui là bồ câu thì không có chữ khác.” Kỹ thuật diễn giả ngu, vừa nhìn là biết đang diễn.

Anh trai cameraman: “……”

Cậu lại giả vờ!

Khán giả xem đã hiểu hết cười xỉu lên xỉu xuống…

【 ha ha ha giả vờ giống như là thật sự có chiện ấy! 】

【 Cười chếc, đạo diễn đạo diễn, đừng ngồi ở lều nữa, bồ câu của anh mất rồi! 】

【 Cho nên là tổ tiết mục tự mua thịt bồ câu, kết quả không cẩn thận bồ câu chạy mất, sau đó lại gặp được Phó Tử Trảm bọn họ sao? 】

【 Con bồ câu này, tui nhìn mà muốn chảy cả nước miếng 】

【 ha ha ha ha ha, béo y chang gà 】

Cùng lúc đó, anh già phụ trách mua đồ ở bộ phận hậu cần đứng ở trước l*иg sắt trống rỗng, mặt đầy ngơ ngác, bồ câu anh ta mua đâu? Bồ câu to to mập mập đó đâu? Anh ta đã lựa chọn kỹ càng nửa tiếng đó!

Bởi vì suy xét đến việc mọi người ghi hình tiết mục vất vả, anh ta mua bồ câu chuyên để chuẩn bị hầm canh!

Vượt ngục khi nào?

Bồ câu trong phim The Shawshank Redemption nên yêu tự do sao?

Anh già bên hậu cần nghĩ như thế nào, Phó Tử Trảm bên này hoàn toàn không biết, hắn đang làm công tác chuẩn bị, bên kia rất nhanh Kỳ Hạo Diễm đã vòng đến đối diện, giơ tay ra hiệu OK với hắn.

Phó Tử Trảm liếc mắt một cái, gật đầu xem như đáp lại.

Kỳ Hạo Diễm được đáp lại rất là phấn khởi, co tay lại ở trước ngực, rón ra rón rén giống một tên trộm mới vào nghề, anh ta đi từng bước một tới gần một trong hai con gà béo, không phải… là bồ câu béo mập.

Ngay khi anh ta cảm thấy thời cơ chín muồi, nhào lên một cái, sau đó…

Bồ câu bay lên không trung.

Để lại Kỳ Hạo Diễm quỳ rạp trên mặt đất ăn một miệng lá cây, cả đầu đều là dấu chấm hỏi thật to: “???”

Béo như vậy!!! Vì sao còn có thể bay được??

Bồ câu: Anh có lịch sự không thế?

Kỳ Hạo Diễm không lịch sự trơ mắt nhìn con bồ câu béo mập kia càng bay càng cao, sau đó…

“Chiu” một tiếng, có thứ gì đó xuyên qua không khí, con bồ câu to béo rơi xuống mặt đất!

Kỳ Hạo Diễm quỳ rạp trên mặt đất, xoay đầu sang một hướng khác, cả đầu đầy dấu chấm hỏi biến thành than thở.

Nơi ánh mắt anh ta nhìn đến, bóng dáng thiếu niên sừng sững, trong tay cầm cung tiễn cực kỳ giống một đại hiệp chính phái!

Hiệp can nghĩa đảm, khoái ý giang hồ!

Bình luận yên tĩnh sau vài giây rồi lại ào ào mà đến.

【!!! 】

【 Tui vừa mới xem một đoạn phim võ hiệp phải không??? 】

【 a a a a a a a đẹp trai quá!!! 】

【 Tui đã tua lại xem năm lần rồi!! 】

【 Chồng ơi còn có cái gì mà anh không biết không??? 】

【 tha thứ cho tui vừa nãy còn tưởng rằng bọn họ cầm cung là đùa giỡn thôi 】

【 a a a a a chồng yêu của em là nhất, chúng ta nhanh sinh một bé khỉ con đi! 】

【 Ngại quá, tui đã sinh rồi! Đằng sau đến xin hãy xếp hàng đi nhé! 】

Vốn là có hai con, một con hiện tại đã nằm ở trên mặt đất, một con khác đã sớm bay mất không còn bóng dáng ngay khi Kỳ Hạo Diễm nhào lên rồi.

Phó Tử Trảm cầm cung, bước từng bước đi về phía tên khờ còn đang quỳ rạp trên mặt đất.

Trong mắt tiểu đệ khờ khạo là cuồng nhiệt sùng bái.

Phó Tử Trảm mang biểu cảm khó hiểu: “Anh bị thương chỗ nào hả? Hay là… trên mặt đất mát mẻ?”

Kỳ Hạo Diễm nghe vậy thì nhanh chóng bò dậy, giọng vô cùng kích động, ngay cả ngữ điệu cũng trào dâng: “Anh Phó, không, ba Phó! Rốt cuộc còn có cái gì mà anh không biết không? Cũng quá quá quá lợi hại rồi! Con bồ câu này còn đang bay nữa, sao anh có thể bắn trúng??”

“Anh bắt đầu học bắn tên từ khi nào thế, bây giờ em học còn kịp không? Em có thể nộp học phí!”

Phó Tử Trảm rút mũi tên duy nhất ra, giọng điệu bình tĩnh: “Học không lâu, không được coi như là chuyên nghiệp, chỉ biết một chút.”

Nếu mà biết hai chút, hiện giờ đã có hai con nằm xuống rồi, một mũi tên hai con bồ câu không phải là mơ.

【 “biết một chút” quen thuộc đến rồi 】

【 tuy muộn nhưng “biết một chút” vẫn đến 】

【 tui cũng rất muốn “biết một chút” như thế 】

【 cái anh này, tui đã sắp không còn biết ba chữ “biết một chút” này nữa rồi 】

Kỳ Hạo Diễm chưa từ bỏ ý định, “Anh nắn xương cốt của em xem, thật sự không thích hợp tập võ sao?”

Thiếu niên tuổi dậy thì nào mà không có một giấc mơ võ hiệp chứ.

Thiếu niên khờ khạo chỉ là bị tư thế đại hiệp vừa rồi làm cho ngây ngẩn, bắt đầu ảo tưởng có một ngày mình cũng có thể trở thành một thế hệ đại hiệp.

Phó Tử Trảm: “……”

Hắn cho một kiến nghị chân thành tha thiết: “Anh có thể đến câu lạc bộ để luyện.”

Rất nhiều câu lạc bộ giải trí đều có mấy hạng mục như thế.

Kỳ Hạo Diễm hưng phấn như là được truyền công pháp vậy: “Vậy đợi em quay về sẽ luyện ngay, luyện ba ngày ba đêm không ra!”

“……”

Cũm được đó, qua ba ngày ba đêm là có thể đi gặp Diêm Vương, đầu thai một lần nữa là có cơ hội đổi thế giới khác.

Cũng có thể xem là một cách!

Có thể!