Chương 32.1

Phó Tử Trảm thành công dùng một cảnh diễn qua cửa của đạo diễn Nhan, tâm tình của các diễn viên khác có liên quan đều có chút phức tạp.

Một người mới lần đầu tiên thử diễn trước Nhan Hưng An mà không NG, không bị áp chế khi diễn cùng diễn viên có kinh nghiệm phong phú thuộc phái thực lực, còn hơi chiếm thượng phong.

Cảm giác nguy cơ bất chợt lan tràn.

Người làm đương sự thì không hề phát hiện, hắn đang bị người đại diện nhà mình kéo lại dặn dò công việc, “Chốc nữa tôi sẽ đưa hành lý của cậu đến đây, hợp đồng thì tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, cậu không có việc gì thì nghiên cứu kịch bản nhiều một chút.”

Phó Tử Trảm đồng ý với tất cả.

Thái Hộc nói xong, như là lại nghĩ tới gì đó, hỏi: “Có phải nên tìm một trợ lý cho cậu hay không?”

“Hả?”

Thế thì hắn không nghĩ đến, hoặc là căn bản không có ý muốn này, hắn đã quen một mình, ngày thường có chuyện gì còn có hệ thống xui xẻo nhà hắn cơ mà.

Phó Tử Trảm mang thái độ có hay không đều được: “Đều được cả.”

“Thôi, tôi tìm trước một chút xem có người nào đáng tin cậy hay không, sau đó thì cậu tự quyết định.” Thái Hộc trực tiếp chốt hạ.

Hai người ở góc giao lưu đơn giản một phen, Thái Hộc sắp đi rồi.

Trước khi đi anh ta còn đánh giá từ trên xuống dưới thiếu niên đối diện một phen, giờ thì nhìn nhân mô nhân dạng, mà vừa rồi doạ anh ta sợ phát khϊếp.

Phó Tử Trảm khí định thần nhàn kệ anh ta đánh giá.

“Cậu…”

Thái Hộc giống như lúc nãy vậy, lại chẳng nói lời phía sau ra.

Phó Tử Trảm đoán: “Em? Em rất tốt à?”

Thái Hộc cười, “Ừ, rất tốt, chẳng trách cậu chọn con đường này, đi con đường này cũng được!”

Có những người sinh ra đã được trời cao thương mến, mở cửa còn đồng thời mở hết các cửa sổ cho hắn.

May mắn, hiện tại cậu con cưng này đã dưới danh nghĩa của anh ta, dường như anh ta đã nhìn thấy tương lai, cảnh tượng tốt đẹp khi lời đồn flop bị phá, hừ hừ hừ! Đừng tưởng rằng anh ta không biết bao nhiêu người ngầm kêu anh ta là anh Hồ (flop).

Thái Hộc ngửa lên cười giống như một vai phản diện tà ác, sau đó anh ta nghe thấy, vũ khí sắc bén có thể giúp anh ta thành công nói: “Cũng không phải thế, em lựa chọn tiền!”

Tiếng cười của Thái Hộc đột nhiên im bặt: “……”

Sau đó lại nhận mệnh thở dài.

Nhiều lần như vậy rồi, anh ta cũng thông suốt, yêu tiền thì yêu tiền đi, chịu làm việc là được!

Thái Hộc đi rồi, Phó Tử Trảm lại đi quay một cảnh diễn, sau đó đã bị lôi kéo đi chụp ảnh tạo hình, tuy đất diễn của nhân vật này không nhiều lắm, nhưng cũng là một vai phụ rất quan trọng, trên poster cũng có một vị trí nhỏ của hắn.

Chụp ảnh tạo hình không mất bao lâu, nhϊếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh rất là vừa lòng, nhìn ảnh chụp tự thỏa mãn, “Rất là được đó! Cái này hơn hẳn Đới Khúc kia nhiều lắm, lúc trước tôi đã cảm thấy người đó không có khí chất này, nhìn xem! Nhìn này! Thật là hoàn hảo!”

Đới Khúc chính là diễn viên nhỏ mà lúc trước tìm đường chết.

Bị kéo lại khen ngay trước mặt, Phó Tử Trảm có thể nói cái gì nữa.

Hắn chỉ có thể thưởng thức ảnh chụp đẹp trai của mình một phen, gật đầu rất là tán đồng: “Ừm, đúng là hoàn hảo!”

Đối phương cười ha ha: “Cậu rất được đó, thằng nhóc rất có tiền đồ”

Phó Tử Trảm cũng cười: “Vậy… mượn lời hay của anh.”

Tiền đồ à, hắn thích.

Bạn học Phó Tử Trảm thích tiền đồ, được sắp xếp diễn cảnh cuối vào lúc hơn mười một giờ đêm, ăn qua loa cơm hộp xong, hắn rảnh rỗi ngồi ở trong một góc quan sát.

Cái ghế dựa kia ngồi có hơi không thoải mái, hắn có chút hối hận vì hôm nay không có trực tiếp bảo Thái Hộc nhanh tìm một trợ lý.

Nếu như có trợ lý, lúc hắn không đi được còn có một chân chạy vặt.

“Không thì mi đi nhé? Sang bên kia mua cho ta cái đệm mềm một chút về đây.”

Chẳng Ra Gì Cả đột nhiên bị nhắc đến: “???”

Hình như ký chủ nhà nó không hiểu về nhận thức của nó lắm.

“Không có cún nào biết lấy tiền đi mua đồ.”

Phó Tử Trảm chưa từ bỏ ý định: “Vậy mi mở một cánh cửa thần kỳ đi.”

Chẳng Ra Gì Cả: “Nếu như chúng ta không thể quay về an toàn, vậy đừng trách ta.”

Dù sao bị giải phẫu cũng là ký chủ của nó.

Phó Tử Trảm giật giật mông còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên có một bóng người sáp đến bên cạnh, đối phương cầm một cái ghế gấp nhỏ, rất là quen thuộc ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ngẩng gương mặt tươi cười giống một chú chó Shiba: “Anh Phó, có một mình anh thôi à?”

Một trong những cách kinh điển bắt đầu cuộc trò chuyện với mối quan hệ không thân --- biết rõ cố hỏi.

Giống như là, gặp ở WC thì hỏi người ta: Đi vệ sinh hả? Ở trên đường đi ăn hỏi: Đi ăn cơm à? Người ta có thể trả lời cái gì đây?

Không! Tôi chỉ muốn đổi một nơi để hít thở.

“……”

Phó Tử Trảm liếc nhìn bên cạnh một cái: “Còn một người nữa, cậu ngồi lên người anh ta rồi!”

Đối phương sửng sốt một chút, sau đó ôm bụng cười to: “Anh Phó, anh thật hài hước.”

Phó Tử Trảm nhìn tiểu đệ không biết có thêm từ khi nào của mình: “Cậu biết tôi à?”

“Đương nhiên là biết rồi! Mấy chương trình giải trí của anh Phó em đều xem hết rồi, có phải anh còn chưa biết em tên gì hay không, em là Tô Phi Vũ, hiện tại đang học năm 4 ở đại học điện ảnh Kinh Thị, em còn diễn tiểu đệ của anh đó, chính là thủ hạ của Vũ Hoàn Thánh Sứ.”

Phó Tử Trảm nhớ lại kịch bản một lượt, hình như là có một nhân vật như vậy.

Cho nên vị tiểu đệ này là đến tập lời thoại à?

Cũng không cầm kịch bản mà!

Lúc hắn nghi hoặc thì nhìn thấy đối phương móc điện thoại ra, vô cùng thần bí, “Anh Phó, cho anh xem cái này.”

Đối phương sáp lại gần hơn, Phó Tử Trảm bất động thanh sắc nhích sang bên cạnh một chút, hỏi: “Cái gì?”

Tô Phi Vũ làm mặt quỷ: “Thứ tốt nha ~”

Buổi tối, điện thoại di động, cực kỳ thần bí.

Đầu óc Phó Tử Trảm không chịu khống chế đã bắt đầu bay, “Cái này không tốt đâu nhỉ.”

Tô Phi Vũ không thể hiểu được: “Cái gì không tốt? Cho anh xem em trai của em!”

“!!!”

Phó Tử Trảm trốn đến xa hơn, “Tôi không có đam mê này!”

Trẻ con bây giờ, có xu hướng giao lưu như vậy à?

Hắn có hơi không theo kịp tiết tấu.

……

Động tác của Phó Tử Trảm không nhanh bằng tốc độ của người ta, hắn vừa di chuyển vị trí của ghế dựa một chút, điện thoại của đối phương đã được giơ lên trước mặt hắn.

Trên màn hình là…

Một con chó golden con.

“……”

Được rồi, hắn có tội!

Là hắn tà ác!

Oan uổng thằng bé!