Chương 31.2

Sau đó hắn đã nhìn thấy giọng nam cao kia, không phải, là đạo diễn Nhan dùng ánh mắt bắn phá sang phía bọn họ.

Ngực còn đang phập phồng vì cơn tức vừa nãy: “Làm gì đấy?”

Nhân viên công tác kia đỡ thế lửa, tiến lên nói rõ tình huống, sau đó Phó Tử Trảm cảm thấy mình bị đánh giá một lượt.

“Đi thử trang phục đi.” Giọng nam cao nói như thế.

Nhân viên công tác nghe vậy, lại đưa bọn họ tới phòng hóa trang.

Trên đường đi còn lải nhải: “Thật ra nhân cách của đạo diễn Nhan rất được, chỉ là tính tình có hơi không tốt một tí.”

Nhân viên công tác cũng phải ăn cơm, rất cố gắng trong việc duy trì thể diện của cấp trên nhà mình.

Thái Hộc lại càng giống như là người trong đoàn phim của người ta, cũng tự làm công tác tư tưởng cho Phó Tử Trảm, sợ người trẻ tuổi bị một màn này dọa.

Trên thực tế, cáo già Phó Tử Trảm: “……”

Cái đó đâu đến nỗi nào đâu!

Hắn chỉ nghe một chút, chẳng nói lời nào.

Đội hoá trang và trang phục của đạo diễn Nhan đều là người cũ đã theo ông ấy rất lâu rồi, thẩm mỹ không thể chê, tay nghề cũng rất được.

Hơn một tiếng sau, cuối cùng Phó Tử Trảm cũng cảm thấy mấy động tác lên mặt mình đã dừng lại.

Chuyên viên phụ trách trang điểm cho hắn nói: “Xong rồi.”

Rốt cuộc cũng xong, còn không xong thì hắn sắp ngủ luôn rồi.

Phó Tử Trảm mở mắt ra, nhìn người ở trong gương, động tác đứng lên khựng lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc cảm thán.

Nói như thế nào nhỉ.

Không hổ là một trong các tà thuật.

Hắn sắp yêu bản thân mình luôn rồi.

Tuổi chuyên viên trang điểm cũng không nhỏ, là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, ông ấy vừa lòng nhìn kiệt tác của mình: “Đi đi, để cho bọn họ nhìn xem, đúng là một tác phẩm nghệ thuật!”

Rất là vừa lòng với dung mạo của mình, Phó Tử Trảm không cảm thấy ngại chút nào mà nhận lời khen này, sau đó mang khuôn mặt được xưng là tác phẩm nghệ thuật ra ngoài.

Lúc này Thái Hộc không ở phòng trang điểm, có thể là chờ đến nhàm chán, lúc nãy nói là muốn đến địa điểm quay học tập về quay phim với đạo diễn Nhan, bộ dáng kia, hắn cũng phải hoài nghi có phải đối phương định đổi nghề hay không.

Ngược lại, nhân viên công tác lúc nãy phụ trách dẫn đường cho bọn họ rất là có trách nhiệm. Vẫn luôn canh giữ ở gần Phó Tử Trảm.

Phó Tử Trảm đứng ở trước mặt cậu ta, ý bảo có thể đi rồi, có điều qua vài giây, đối phương như là bị xịt keo vậy, đôi mắt hơi trợn lên, cứng ngắc không nhúc nhích.

Phó Tử Trảm thở dài.

Có trách nhiệm thì có trách nhiệm đấy, mà cậu này hơi ngốc.

“Tách” một tiếng búng tay.

“Hoàn hồn đi!”

Nhân viên công tác kinh ngạc cảm thán đến mức đỏ mặt, lắp bắp: “À vâng, à… rất xin lỗi ạ.”

Thế mà cậu ta lại nhìn đến mê mẩn, mặt mũi ném đến đỉnh núi Himalayas luôn rồi!!!

Phó Tử Trảm phẩy tay áo to rộng: “Không có việc gì, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà, tôi hiểu!”

Nhân viên công tác: “……”

Anh bé này đẹp trai thì đẹp trai đó!

Mà tự luyến thì cũng cực kỳ tự luyến luôn!

Nhưng mà người ta có vốn để tự luyến.

……

Nơi nhóm trang phục hoá trang làm việc chỉ cách địa điểm quay vài bước chân.

Phó Tử Trảm lập tức đi thẳng đến vị trí của đạo diễn Nhan, tìm thấy người đại diện có ý đồ đổi nghề đã mất tích một tiếng.

Dường như Thái Hộc có cảm giác, quay đầu lại, sau đó thì dừng lại.

Lúc này vừa vặn mới quay xong một cảnh, đạo diễn Nhan bảo chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, trong khi đó những người xung quanh đều nhìn thấy thiếu niên nhẹ nhàng mà đến này.

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều đôi mắt dừng lại ở trên bóng dáng kia.

Trong mắt đều là sự kinh ngạc cảm thán.

Dáng người đĩnh bạt đứng ở trong đám người, bỗng dưng có kiểu tự thành khí thế một phương, tựa như vạn vật trên thế gian chẳng liên quan gì đến hắn, tư thái cao ngạo làm lòng người sinh ra sự hèn mọn.

Áo bào bên ngoài màu đỏ đen cực kỳ hút mắt, hoa văn mạn đà la cùng hồng liên giữa trán hỗ trợ lẫn nhau, tựa như ác ma và thiên sứ va chạm, tà ác lại thánh khiết.

Tuyệt nhất vẫn là khuôn mặt hoàn hảo không tì vết trên cái cổ thon dài kia, màu kẻ mắt phù hợp với màu đỏ giữa trán, cực kỳ yêu nghiệt, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt lại thêm chút nhu nhược đáng thương, mâu thuẫn nhưng lại rất hài hòa.

Đây là Vũ Hoàn Thánh Sứ, vừa tràn đầy du͙© vọиɠ vừa vô cùng thuần khiết lại vừa… biếи ŧɦái!

Rốt cuộc sự yên tĩnh bị đạo diễn Nhan đánh vỡ.

Dù sao cũng là đạo diễn đã quay nhiều phim như vậy rồi, trường hợp lớn nào mà chưa từng thấy chứ.

Có điều hiển nhiên rằng bề ngoài phù hợp không đả động được một đạo diễn xoi mói.

Đạo diễn Nhan chỉ vào khoảng sân phía trước: “Cảnh tiếp theo quay cậu đi, phân cảnh ở quán trà Đông Ninh ấy.”

Phó Tử Trảm khẽ nhướn mày, cảnh quán trà Đông Ninh là phối hợp với vai diễn của nam chính.

Vừa đến đã trực tiếp lên rồi à?

Không hổ là đạo diễn mà quỷ!

Đã nói chỉ là thử diễn thôi cơ mà.

Làm một người đại diện đủ tư cách, hiển nhiên Thái Hộc đã tìm hiểu kịch bản, anh bước nhanh đến bên cạnh Phó Tử Trảm: “Cậu…”

Lời tiếp theo chưa ra khỏi miệng, nhưng lo lắng đều viết ở trên mặt.

Phó Tử Trảm cho anh ta một ánh mắt trấn an: “Yên tâm!”

Thái Hộc nhìn trời nhìn đất nhìn đạo diễn, anh ta yên tâm cái bíp!

Đây không phải là lần đầu tiên đóng phim à? Biết vị trí di chuyển của ống kính không? Học thuộc lòng kịch bản chưa?

Một lòng lo lắng cuối cùng vẫn nghẹn ở cổ họng.

Mặc cho số phận đi, lúc quan trọng này còn có thể chạy hay sao!

Người xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều có lòng muốn xem náo nhiệt, ngược lại người làm đương sự là bạn Phó Tử Trảm đây lại khí định thần nhàn đi đến giữa sân, hoàn toàn không chút hoang mang.

Nam chính cần diễn cùng là một diễn viên thanh niên đã có chút tiếng tăm, kỹ thuật diễn xem như ở trình độ trên trung bình trong số tiểu sinh trẻ tuổi, trông anh ấy có vẻ dễ gần, hữu hảo gật đầu với Phó Tử Trảm.

Anh ấy hỏi: “Có cần tập lời kịch trước một chút không?”

Phó Tử Trảm nhớ lại về cảnh này: “Không cần ạ, trực tiếp bắt đầu đi.”

Lời kịch đã ở trong đầu.

“Các bộ phận chuẩn bị, action!”

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, trên màn hình hai người lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thấy bóng dáng đỏ đen xen chút trắng kia thể hiện toàn bộ khí thế, ánh mắt khinh miệt không ai bì nổi.

“A ~ chỉ ngươi?”

Môi mỏng gợi cảm lúc đóng lúc mở, tạo nên một độ cong nhỏ mang theo vô tận trào phúng, khí thế duy ngã độc tôn làm người ta ngừng hô hấp theo bản năng.

Thân thể người đối diện với hắn đang run, giữa trán toát ra mồ hôi mỏng nhưng vẫn rất quật cường ngẩng đầu lên.

Trong lúc ngươi tới ta đi, thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cả toàn bộ không gian chỉ nghe thấy âm thanh từ màn hình.

“Cắt!”

“Cảnh này qua.”

Nghe được âm thanh, Phó Tử Trảm lập tức xả vai, khí thế không coi ai ra gì kia biến mất hầu như không còn, lại biến thành dáng vẻ không tranh giành gì như ngày thường.

Hắn đi đến trước mặt Thái Hộc: “Thế nào?”

Thái Hộc không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái ra.

Hình như anh ta thật sự nhặt được báu vật trong lúc vô tình!

“Phó Tử Trảm đúng không, tiếp theo còn có hai cảnh nữa, chuẩn bị một chút đi.” Âm thanh của Nhan Hưng An vang lên ở bên cạnh hai người.

Phó Tử Trảm mới vừa diễn xong: “???”

Trực tiếp làm luôn à?

Còn chưa ký hợp đồng mà đúng không? Tiền tính như thế nào?

Thái Hộc liếc mắt một cái đã nhìn ra nghệ sĩ nhà mình suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Phó Tử Trảm, đè giọng xuống thật nhỏ: “Có thể có chút tiền đồ không, mấy việc đó để tôi làm là được, cậu cứ ở đây đóng phim cho tốt!”

Phó Tử Trảm xoa xoa chỗ bị vỗ: “Ồ.”

Cứ theo đúng quy trình là được.

Quan trọng nhất chính là… Tiền đến đúng chỗ.