Chương 49.1

Trong lúc PD không biết làm sao, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã sôi nổi phát ra tiếng ngỗng kêu.

Trong tình huống bình thường của chương trình phát sóng trực tiếp, nhân viên công tác sẽ không xuất hiện ở trong khung hình, nếu có xuất hiện, vậy nghĩa là hiện trường đã xảy ra biến cố gì đó.

Cho nên ngay lúc PD vừa xuất hiện, đã trực tiếp tăng lòng hiếu kỳ của cư dân mạng lên mức cao nhất, con người mà, không thiếu nhất chính là một tấm lòng hóng chuyện!

Kết quả nhìn xem, để cho bọn họ nghe được cái gì…

【 ha ha ha ha ha elm cười chếc đi sống lại ó! 】

【 Phó Tử Trảm đây là vận may kít chó gì thế ha ha ha ha! 】

【 nói ra thì từ lúc bắt đầu tui đã cảm thấy mấy ông bác này không giống NPC rồi, trên người bọn họ lộ ra hơi thở của người thành công sau khi về hưu 】

【 đằng trước đưa tay ra đây, chúng ta nắm một cái đi 】

【 ha ha ha, mặc kệ là cái gì, kết quả chính là chồng tui phất lên rồi, tung hoa! 】

Phòng phát sóng trực tiếp cười đến sung sướиɠ, PD dưới cây đại thụ cũng không được đại thụ phù hộ, thậm chí cũng không được đồng nghiệp trợ giúp.

Nhưng mà người nào đó có vận khí bỗng nhiên tốt lên thì không giống, hắn không chỉ được hưởng bóng mát dưới đại thụ, hắn còn được hưởng bóng sau lưng mấy ông bác nữa.

Ba ông bác dùng hành động chứng minh, cái gì gọi là ông bác của mi vẫn là ông của mi.

Phó Tử Trảm cảm ơn các ông bác từ đáy lòng một phen xong, ngâm nga câu dân chúng chúng ta thật vui mừng rồi đi mất.

Không có gì vui hơn phất lên trong một đêm, tuy rằng số đồng vàng này là giả, nhưng mà vui mừng là thật nha!

Phó Tử Trảm vui vẻ, cả đường khóe miệng đều cong lên, đi đến địa điểm nhiệm vụ khác.

Giờ thì không cần ngượng ngùng lúc đối mặt với NPC nữa.

Hắn mới đi không bao xa, đã đυ.ng phải Tôn Tử Hạm đang làm công kiếm tiền.

Tôn Tử Hạm nhìn thấy hắn cũng rất ngoài ý muốn: “Ấy, cậu vừa chạy đi đâu thế?”

Trong mắt Phó Tử Trảm mang theo sự vui mừng: “Kiếm tiền đó, bên chị thế nào?”

Tôn Tử Hạm nghe vậy thì khuôn mặt lập tức như sống không còn gì luyến tiếc: “Đừng nói nữa, hai người kia hợp nhau bẫy tôi, nói muốn kể chuyện xưa, tôi cho rằng có thể có manh mối gì đó, kết quả bọn họ bày vẽ được một nửa thì nói phải thêm tiền, muốn biết phần sau như thế nào, mời thêm tiền nghe lần tới phân giải, tôi bỏ thêm hai lần, nghe chẳng hiểu được gì cả, cuối cùng ông chú kia nói với tôi, ‘Nghe không hiểu sao? Nghe không hiểu là đúng rồi! Chủ đề của câu chuyện này chính là đừng dễ tin người xa lạ.’ ”

Câu cuối cùng còn bắt chước giọng điệu kia, nhìn là biết cảm xúc muốn hộc máu.

Trên mặt Tôn Tử Hạm hiện lên vẻ áy náy: “Tôi xin lỗi cậu nhiều, tiền không còn, manh mối cũng không lấy được.”

Phó Tử Trảm cười móc ra hai túi vàng to: “Tôi có nè! Không kiếm tiền nữa, làm nhiệm vụ đi!”

Hoàn thành trò chơi tệ hại của ekip chương trình bẫy người này sớm chút nào, hắn có thể về nhà nghỉ ngơi sớm chút ấy.

Đặc biệt là sau khi trải nghiệm cuộc sống về hưu trong một thời gian ngắn ngủi, hắn càng muốn tan làm sớm một chút.

Cuộc sống về hưu nên là an tĩnh tường hòa, không nên hét chói tai ở trên tàu lượn siêu tốc hoặc là khóc thút thít trên trò tháp rơi tự do.

Phó Tử Trảm nghĩ rất tốt đẹp, Tôn Tử Hạm bên cạnh hắn đã sợ ngây người, suýt chút nữa thì cằm rơi xuống đất.

Đôi mắt vốn đã to, giờ lại còn mở to hơn nữa: “Cậu lấy đâu ra thế?” Cô ấy nói rồi còn tiến lên thử xem thật hay giả, sau đó thì đôi mắt không rời khỏi đồng vàng nữa.

Chỗ này phải đến… vài trăm cái nhỉ?

Vừa nãy cô ấy làm một công mới có năm cái thôi!

Phó Tử Trảm trực tiếp cho Tôn Tử Hạm một túi: “Ông của tôi cho.”

Tôn Tử Hạm thiệt tình thật lòng cảm khái: “Thật tốt, sao tôi không có người ông tốt như vậy nhỉ, ông của tôi ngày thường chỉ biết chạy tới công viên chơi cờ tướng.”

Phó Tử Trảm gật đầu như thật: “Trùng hợp quá, ông tôi cũng vậy.”

Điều khác biệt chính là ông người ta là ruột thịt, ông của hắn là vừa nhận.

Có đồng vàng rồi không cần phát sầu không có tiền mua vé vào cửa nữa, có thể là những NPC đó có nhiệm vụ chạy KPI gì đó, đều tìm mọi cách hố tiền từ bọn họ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng cố tình bọn họ lại không có cách nào, không đưa đồng vàng thì không cho đi vào chơi những trò chơi kia, không chơi thì không có manh mối, không có manh mối thì không thể về nhà, không thể về nhà thì không thể quay về nhà thật.

Tóm lại chính là, đồng vàng là thứ tốt, thứ tốt có thể để bọn họ sớm được tan làm.

Hiện tại…

Bọn họ có rất nhiều rất nhiều.

Đời người ấy mà, chính là vui sướиɠ như vậy!

Phó Tử Trảm vui sướиɠ sau khi liên tục móc ra mười đồng vàng, cuối cùng chỉ có được năm đồng vàng ở trong hộp, trên mặt có hơi nứt ra.

Hắn hoài nghi một cách hợp lý rằng có phải hắn bị tổ tiết mục nhằm vào hay không.

Bằng không sao có thể không tìm thấy một manh mối nào cả, cuối cùng số tiền lấy được còn ít hơn tiền vé vào cửa nữa.

Cũng may, cuối cùng có một lần tiền thưởng nhiều hơn tiền vé vào, thoạt nhìn giống như… không phải bị nhằm vào.

Hai người liên tiếp chơi mấy trò đều như thế này, đều có hơi ủ rũ.

Ủ rũ còn có một phần nguyên nhân đến từ…

Đói bụng.

Chơi lâu như vậy đã sớm đến giờ cơm trưa rồi.

Sở dĩ chương trình tên 《 thế giới công viên giải trí 》, tất cả những việc ăn uống tiêu tiểu của bọn họ trong ngày đều ở trong công viên giải trí.

Sao chương trình có thể cung cấp miễn phí cơ chứ.

Nếu là hơn một giờ trước, bữa cơm này không ăn cũng thế, nhưng mà hiện tại không giống.

Phó. Một đêm phất nhanh. Tử Trảm rất là hào khí vỗ túi: “Chị Tôn ăn gì? Tôi mời khách!”

Tôn Tử Hạm cũng không khách khí, đứng ở cửa hàng kia tỉ mỉ đánh giá.

“Tiểu Phó, cậu cảm thấy món cơm này thế nào?”

“Có phải cũng nên lấy một chai nước không?”

“Tiểu Phó, cậu ăn xúc xích nướng không?”

……