Chương 50.1

Trong quá trình làm nhiệm vụ, Phó Tử Trảm thiệt tình thực lòng cảm nhận được vì sao chương trình lấy tên là 《 thế giới công viên giải trí 》.

Trọng điểm dường như không phải ở bốn chữ công viên giải trí, mà là ở hai chữ --- thế giới.

Thế giới to lớn, có bao nhiêu thiết bị trò chơi cũng chứa được.

Hai người chơi đến sắp nôn ra rồi.

Bởi vì không còn phiền não vì đồng vàng, tiến độ của hai người xem như nhanh, manh mối thu thập được cũng là nhiều nhất, nhưng mà nhiều không có nghĩa là hữu dụng.

Manh mối có tính mấu chốt vẫn không có.

Phó Tử Trảm cầm một xấp thẻ thật dày, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên bất đắc dĩ lại cạn lời.

Hắn cực kỳ hoài nghi có phải ekip chương trình có hợp tác gì đó với doanh nghiệp chế tạo mấy phương tiện trò chơi này hay không, nếu không vì sao một gameshow đang tốt mà giống như đi review vậy.

Có lẽ còn có một nhiệm vụ ẩn là đánh giá xem thiết bị trò chơi nào là an toàn nhất nhỉ.

Mức độ an toàn, mức độ thoải mái, mức độ kí©h thí©ɧ, vân vân, làm thành một biểu đồ cột.

Rất là hạn hán lời!

Hai người cạn lời đã đi đến phía dưới trò tháp rơi tự do.

Phó Tử Trảm nhìn lên trên, sau đó hai người rất là ăn ý dừng bước.

Không cần review nữa, tháp rơi tự do là trò cuối cùng!!!

Đây là độ cao mà người có thể ngồi sao?

Sau khi lên thẳng rồi lại rơi xuống thật nhanh, có khi linh hồn cũng bay ra khỏi người.

Hắn vừa nhớ lại trước kia bị hệ thống xui xẻo định vị đến giữa không trung, dù là thế giới nào cũng không rời khỏi ảnh hưởng của lực hút trái đất, cảm giác không trọng lực thật sự muốn mệnh!

Trông biểu cảm của Tôn Tử Hạm giống tâm như tro tàn, đã không còn chị Tôn yang hồ của mày nữa, người đẹp chiêu số mạnh lại khí phách.

“Nghe nói độ cao của tháp rơi tự do này xếp hạng hai thế giới, rất nhiều người nghe danh đến check-in.”

Giọng Phó Tử Trảm nhàn nhạt: “Vậy bọn họ cũng thật dũng cảm.”

Lúc rơi xuống linh hồn có đuổi kịp không?

Hắn rất muốn hỏi những người đó xem, người đi ở phía trước, hồn bay ở phía sau có cảm giác kỳ diệu không?

Đương nhiên bây giờ vấn đề này không có được đáp án.

Hai người đứng ở chỗ cách xa mấy mét, chẳng ai có ý muốn tiến lên.

Phó Tử Trảm chơi mấy tấm thẻ trong tay như thẻ bài vậy: “Xác suất trên đó có manh mối quan trọng là bao nhiêu nhỉ?”

Tôn Tử Hạm không hề nghĩ ngợi: “Trăm phần trăm!”

Một hỏi một đáp này đúng là vô dụng, theo phong cách của ekip chương trình thì dùng ngón chân cũng có thể đoán được.

Tôn Tử Hạm nói xong thì híp mắt nhìn lên trên: “Cậu xem có phải trên đó có một cái hộp hay không?”

Phó Tử Trảm ngẩng đầu, độ cao này nói thật là căn bản không nhìn rõ được.

Cơ mà…

Hộp à.

“Là hộp thì chắc là nó có thể tự rơi xuống nhỉ.”

Tôn Tử Hạm: “???”

“Trừ khi nó mọc chân.”

Hoặc là bởi vì độ cao quá cao, ở trên đó bị dọa đến biếи ŧɦái thành tinh, bằng không thì nằm mơ đi.

Tuy rằng đúng là cô ấy rất muốn.

Trong mắt Phó Tử Trảm có gì đó chợt lóe qua, không ai phát hiện, giọng điệu sâu xa kia có hơi không rõ ý vị: “Nó không mọc chân, mà lỡ may có còn gì có cánh trùng hợp đυ.ng vào thì sao.”

Biểu cảm của Tôn Tử Hạm một lời khó nói hết: “Cậu nghiêm túc à?”

“Người khác chờ gió tới, cậu chờ chim tới hả?”

Huống hồ tới thì thế nào, chim cũng không mù, còn có thể đâm thẳng vào hộp, sau đó lại trùng hợp làm hộp rơi xuống sao?

Vậy đến lúc đó không chắc là đứa nào rơi xuống đâu.

Canh hộp chờ chim cũng không phải cách hay.

Phó Tử Trảm ngẩng đầu nhìn về phía trên: “Lỡ may thì sao, con người thì phải có mơ ước.”

Tôn Tử Hạm: “……”

Ban ngày ban mặt mà mơ ước, còn không phải là mơ mộng hão huyền sao!

Trong khoảng thời gian ngắn không có người nói nữa, trường hợp rất yên tĩnh, bình luận bay qua lại cực kỳ ầm ĩ.

【 lần trước tui đi rồi, tí nữa thì hưởng thọ hai mươi tuổi 】

【 ha ha ha, tui có thể nói tui trực tiếp nôn ra không? Còn nôn ra đùi anh trai bên cạnh, đến nay vẫn không quên ánh mắt muốn gϊếŧ người của anh ấy 】

【 tôi với mấy người không giống, toàn bộ quá trình tui bình tĩnh lắm, không khóc không phá không ồn ào không nôn, đừng hỏi sao tui làm được, hỏi thì là sợ ngất đi rồi 】

【 ha ha ha ha ha, sắp bị đằng trước làm cười chết 】

Phó Tử Trảm cúi đầu nhìn về phía mặt đất cách đó vài bước, thật ra trên mặt đất không có gì cả, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong khe hở có một chấm đen đang di chuyển.

Chẳng Ra Gì Cả bị ký chủ nhà mình khoá chặt: “……”

Bây giờ nó chạy còn kịp không?

Nó có thể làm bộ không nghe thấy hay không?

Chừng mười giây sau, chấm đen biến mất tại chỗ.

Chẳng Ra Gì Cả bay về phía không ai nhìn thấy, nó có thể làm sao đây, ký chủ nhà mình vẫn phải yêu chiều.

Vì không để sự tình thái quá, hệ thống AI nào đó còn dừng lại ở trên cái cây cách đó không xa thật lâu.

Thời gian lâu đến mức Tôn Tử Hạm cũng đã xây dựng tâm lý cho mình xong, biểu cảm của cô ấy y như là muốn đi chịu chết, mang theo ý vị tráng sĩ một đi không trở lại, hít sâu một hơi mới nói: “Đi thôi, chết sớm chết muộn đều là chết! Tôi có dự cảm, manh mối ở đây nhất định rất quan trọng!”

Nói xong cô ấy liền chạy tới đằng trước anh NPC phụ trách thu vé vào cửa: “Nhóm khách mời khác đã đến chưa?”

Anh NPC rất là nhiệt tình, mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt: “Thưa vị khách quan này, chưa có ạ, ngài muốn ngồi ư? Khách quan, không phải tôi bốc phét với cô, đại bảo bối này của nhà chúng tôi tuyệt đối có thể mang đến cho cô kí©h thí©ɧ không gì sánh kịp, thân thể và linh hồn đều có thể được đến thăng hoa, sẽ có nhận biết mới với thế giới này một lần nữa! Chỉ có một nhà này, qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa, cô là vị khách đầu tiên nhà chúng tôi, tôi giảm 50% giá chơi trò rơi tự do cho cô!”

Tôn Tử Hạm: “……”

Phó Tử Trảm cách đó không xa: “……”