Chương 50.2

Đứa nhỏ đáng thương, ban ngày không ai nói chuyện với anh ta nên nghẹn hỏng rồi.

Lại còn nhận biết mới với thế giới, còn không phải là có nhận biết mới à?

Chắc chắn sau khi rơi xuống sẽ cảm thấy thế giới này đâu đâu cũng rất tốt đẹp, cùng với…

Còn sống thật tốt.

Tôn Tử Hạm xác nhận xong, xoay người về phía Phó Tử Trảm cách đó không xa: “Nếu không… Chúng ta lên nhé? Nhân lúc nhóm khác còn chưa đến đây.”

Không phải trò chơi nào trong công viên giải trí cũng có nhiệm vụ có thể làm, đó là một loạt manh mối liên kết hoàn chỉnh, cái trước sẽ chỉ đến địa điểm cái tiếp theo.

Mà Phó Tử Trảm bọn họ tổng hợp các manh mối trước đó chỉ hướng về trò rơi tự do này.

Đây cũng có thể là một trong số các manh mối của người khác, cũng có thể không phải.

Nhưng mặc kệ có phải hay không, dưới tình huống không chắc chắn, có lẽ không ai sẽ nhàn đến mức không có việc gì đến ngồi trò này, lại không ai ghét bỏ tim của mình tốt quá.

Thanh niên đương đại hay thức đêm, tim không chịu nổi kí©h thí©ɧ thế này.

Phó Tử Trảm đi đến bên cạnh Tôn Tử Hạm, Tôn Tử Hạm ngẩng đầu, như là đang ước chừng mình có thể chịu đựng đến vị trí nào mới bắt đầu chửi.

Phó Tử Trảm cũng ngẩng đầu, cơ mà hắn không nhìn đỉnh tháp trò chơi, mà là rơi xuống trên một thân cây cách đó không xa.

Cành trên ngọn cây rung loạn xạ, một con chim màu đen bay lên, từ từ bay về bên bọn họ.

Tôn Tử Hạm xoa xoa sau gáy của mình, vì xây dựng tâm lý mà ngẩng cổ đến mức hơi đau rồi.

Cô ấy xoay người về phía camera, từng câu từng chữ rất là nghiêm túc: “Nếu lát nữa các bạn nghe được cái gì, nhớ tự tắt đi nghe chưa.”

Hiển nhiên xây dựng tâm lý cũng không đúng chỗ, chị Tôn yang hồ vẫn rất là sợ hãi.

Bình luận bay qua rất là cưng chiều.

【 biết rồi cục cưng, em điếc em không nghe được gì cả 】

【 ha ha ha chị đáng yêu quá đi 】

【 tắt đi là không thể nào, tui còn muốn ghi âm, coi như đồng hồ báo thức 】

【??? Đằng trước có khuynh hướng muốn bị mắng gì sao? 】

【 chị ơi giúp em hỏi xem chồng em có sợ không? Sợ thì nhào vào lòng em này 】

Tôn Tử Hạm dặn dò với camera xong, vừa mới xoay đầu.

“Bốp!” Một cái hộp rơi xuống đất.

Tôn Tử Hạm: “???”

Bình luận: ???

Ngay cả PD đi theo và NPC cũng đầy dấu chấm hỏi.

Phó Tử Trảm xem mặt đoán ý không động đậy, dường như cũng đang viết mấy dấu chấm hỏi trên đầu, mà dấu chấm hỏi to to này hơi có lệ.

“Đậu má!!!” Chị Tôn yang hồ đã phun ra câu phải bị tắt tiếng đi trước.

“Ơ, này, này… ở đâu ra thế? Sao lại rơi xuống?”

Cô ấy hỏi ra tiếng lòng của tất cả cư dân mạng, vừa rồi camera cũng không ghi lại, chỉ quay được cảnh hộp rơi xuống đất còn lăn hai vòng.

【 tua lại, không thấy! 】

【 có ai biết phòng phát sóng trực tiếp nào quay được rồi không? 】

【 ôi má ôi, không phải thật sự là chim bay qua chạm vào rồi rơi xuống chứ 】

Cư dân mạng tò mò, ekip chương trình cũng tò mò, ai ai cũng bắt đầu đi tua lại, rốt cuộc phát hiện chân tướng từ một camera.

Thật ra cảnh quay được cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy một con chim màu đen bay qua, dừng lại trên cái hộp kia, vài giây sau lại bay đi.

Chỉ là lúc cất cánh, không biết có phải đã dùng sức đạp lên hộp một cái hay không, trong nháy mắt nó cất cánh, hộp cũng rời khỏi vị trí đang yên yên ổn ổn.

Tổ tiết mục: “……”

Chim cất cánh cần có lực lớn như vậy sao? Không phải giang cánh ra là được rồi sao?

Qua đường internet, cư dân mạng sờ thấy chân tướng rồi cười thật lớn.

【 tui mẹ nó thật sự sắp cười chết rồi! Sao lại tuyệt như vậy chứ!! 】

【 ha ha ha chim thần trợ công 】

【 không ai nhớ trước đó Phó Tử Trảm đã nói cái gì sao? 】

【 Nhớ! Nhớ! Đây là uy lực của nhà tiên tri mà! Phàm nhân em đây lĩnh giáo được rồi! 】

【 tui có lý do hoài nghi chim này là Phó Tử Trảm nuôi thả 】

【??? Đằng trước có phải kéo xa quá rồi hay không, đây vừa nhìn đã biết không phải chim nuôi, trùng hợp mà thôi 】

【 cho nên chân tướng chỉ có một, Phó Tử Trảm biết tiếng chim!! 】

Bình luận càng đoán càng thái quá, Phó Tử Trảm trong miệng cư dân mạng đã nhảy qua lĩnh vực phi nhân loại rất nhiều lần.

Dưới trò tháp rơi tự do, Tôn Tử Hạm và NPC khϊếp sợ đều không có động tĩnh gì.

Phó Tử Trảm dùng kỹ thuật diễn có thể chấp nhận được biểu diễn một màn "bạn nhỏ cũng có rất nhiều dấu chấm hỏi" xong, rất là bình tĩnh tiến đến nhặt cái hộp rơi xuống lên.

Hộp rơi từ trên cao xuống, bốn góc có vết nứt ra, hắn ngồi xổm, phủi bụi trên đó đi.

Con kiến nhỏ nào đó cách đó vài bước thành công lui thân ngẩng cái đầu kiêu ngạo của nó lên.

Phó Tử Trảm cười khẽ một tiếng: “Không tệ! Đáng được khen ngợi!”

Chẳng Ra Gì Cả tiếp tục ngẩng cái đầu cao quý của nó, kết quả bởi vì ngẩng quá cao mà trực tiếp lảo đảo, tí nữa thì biểu diễn một màn kiến ngã ngửa.

Sau đó lại làm như không có việc gì mà di chuyển về phía ký chủ nhà mình: “Vậy sau này đừng nhắc lại chuyện ta định vị đến giữa không trung nữa!”

Thật là, mỗi lần nhắc tới, nó cũng sẽ chột dạ đó chời, tí nữa thì nó thành hệ thống duy nhất làm ký chủ ngã chết.

Tuy rằng cũng không phải nó cố ý.

Không cần trải nghiệm cảm giác người chạy ở phía trước hồn đuổi theo ở phía sau, tâm tình Phó Tử Trảm không tệ, cười rất là hào phóng: “Được, không đề cập nữa.”

Chẳng Ra Gì Cả bò lên đôi giày thể thao trắng của ký chủ nhà mình: “Thế… Ngoéo tay?”

Phó Tử Trảm chạm vào con kiến nhỏ một cái: “Ngoéo xong rồi, mi đi xuống đi, chương trình còn chưa kết thúc đâu.”

Ngụ ý, cách gần ta quá sẽ ảnh hưởng đến ta.

Chẳng Ra Gì Cả mới vừa lập công lại bị ghét bỏ: “…………”

Lần này thật sự tạm biệt!

Nó muốn đi tìm ký chủ mới!