Chương 52.1

Tờ giấy A4 được xưng là thứ nhàm chán kia, cuối cùng bị Phó Tử Trảm vô tình trả về đường cũ.

Phản đối phong kiến mê tín, bắt đầu từ nội bộ!

Hắn cũng không phải ngôn linh sư, mở miệng nói là thành sự thật, miệng quạ đen thì có khả năng đó!

Đương nhiên vì an ủi người đại diện nào đó bị bỏ quên, Phó Tử Trảm lại bắt đầu hắng giọng đọc ba dòng đầu tiên, không thể nặng bên này nhẹ bên kia nhỉ?

Dù sao cũng là người đại diện nhà mình, nhưng lòng hắn có hơi mệt, miệng hơi khát.

Cũng may sắp về đến nhà rồi.

Sau khi vào thu, dường như Kinh Thị lập tức trở nên lạnh hơn, vốn một mùa ba tháng, lại giống y như ba ngày là đã hết.

Phó Tử Trảm không cần làm việc ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, một ngày nhàn nhã kết thúc vào khoảng 12 giờ.

Trên tin nhắn WeChat đột nhiên nhảy ra một điểm đỏ, click mở là một meme của người già.

Đến từ ông bác ở công viên giải trí ngày hôm qua, ông Hồ rất là nhiệt tình, hỏi hắn có muốn cùng chơi cờ không .

Chủ yếu là…

Đến giúp ông ấy chơi cờ!

Phó Tử Trảm vui vẻ thoải mái nửa nằm ở trên sô pha, trong mắt mang theo ý cười.

Sự giúp đỡ này… Rất là thú vị.

Nhìn ra được ông bác đang thở phì phì!

Cuộc sống có bạn bè cùng về hưu mới là cuộc sống về hưu chân chính, sao hắn lại từ chối chứ!

Phó Tử Trảm tìm hai cái meme dành cho người già gửi qua.

Ôi chao, đủ mọi màu sắc lại khá đẹp.

Chẳng Ra Gì Cả nhìn thấy tất cả, “……”

Toang ời, thẩm mỹ của ký chủ nhà nó lệch lạc rồi.

Một người trẻ tuổi đang tốt mà, Trâm Tử nhà anh biết sẽ đau lòng đấy.

Trâm Tử có đau lòng hay không, đương nhiên Phó Tử Trảm không biết, dù sao hiện tại tâm tình hắn khá tốt.

Sau khi vào thu, nhiệt độ chênh lệch trong ngày được thể hiện rõ ràng vào buổi trưa, buổi sáng còn lạnh run, tới trưa thì lại thoải mái, ánh mặt trời ngày thu chiếu xuống mặt đất, nhìn mà khiến cho người ta rất muốn đi ra ngoài phơi nắng.

Phó Tử Trảm tìm một chiếc áo hoodie màu đen chần bông mặc vào, phía dưới phối hợp một cái quần màu xám nhạt, một bộ đen trắng xám, có thể nói là cực kỳ giống người già.

Đeo khẩu trang đội mũ, quấn đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra rồi mới ra ngoài.

Đạp thẳng chân ga, đi thẳng đến địa điểm ông Hồ gửi đến, cũng rất xa, có vẻ như là một khu phố cổ yên tĩnh trong ồn ào.

Dọc theo đường đi Phó Tử Trảm nghe nhạc vui vẻ thoải mái, lâu lâu còn trêu đùa hệ thống xui xẻo nhà mình một chút, tâm tình tựa như bay lên trời, không hề cảm nhận được thật ra mình đã hot rồi.

Đương nhiên cũng không chú ý tới có một chiếc xe đã đi theo hắn từ lúc ở bãi đỗ xe.

Lúc đến nơi đã hơn một giờ, đúng lúc hợp để phơi nắng.

Đằng trước là một khu phố cổ, tứ hợp viện tọa lạc sát bên nhau, không thể lái xe vào trong được.

Phó Tử Trảm vòng vài vòng mới tìm được một nơi đỗ xe chính quy, tuy rằng lúc về phải đi hơi xa, nhưng hắn không muốn nhìn thấy tên mình trên hoá đơn đóng phạt.

Đi vào ngõ nhỏ, dọc theo đường đi tràn đầy hơi thở khói lửa, ba năm người già ngồi ở ven đường trò chuyện những việc trong nhà, cũng có trẻ con đang chơi đùa, giỡn với nhau.

Người trẻ tuổi mặc áo đen đi ngang mà chẳng khó chịu chút nào, đôi mắt trong trẻo kia vẫn luôn mang theo ý cười, cũng mang theo một chút…

Hâm mộ.

Là hâm mộ với cuộc sống dưỡng lão nhàn nhã này, cũng là…

Hâm mộ nhân dân tệ!

Tuyệt ghê á, ở đây đều là người có tiền thôi!

Một khoảng sân như vậy có khi còn đáng giá hơn cả những biệt thự trang trí tinh xảo ở vùng ngoại thành!

Phó Tử Trảm ngang qua khói lửa để lại nước mắt bần cùng, đều là những thứ bây giờ hắn không mua nổi.

Người nghèo không xứng!

Như là cảm nhận được hoạt động tâm lý mãnh liệt của ký chủ nhà mình, thức hải vang lên âm thanh an ủi: “Danh mục tiền đã khôi phục một phần nhỏ rồi.”

Ngụ ý, thêm một thời gian nữa, cho dù năng lượng chưa hoàn toàn khôi phục cũng có thể lấy ra một chút tiền để mua biệt thự và giường lớn mà ký chủ nhà nó luôn ao ước!

Có thể tạm thời thực hiện về hưu ngay tại chỗ.

Phó Tử Trảm nghe tiếng thì hơi trợn mắt: “Vậy mi tính xem thời gian đã qua bao lâu rồi?”

Nửa năm rồi.

Nửa năm khôi phục không đến một phần ba, cứ vậy tiếp tục thực hiện về hưu ngay tại chỗ còn phải mất một hai năm nữa, đừng nói đến trở lại địa điểm về hưu ban đầu của hắn.

4-5 năm cũng không phải không thể.

Chẳng Ra Gì Cả nhỏ giọng thầm thì: “Không phải anh cố gắng một chút là được rồi sao?”

Phó Tử Trảm: “……”

Tự mình kiếm tiền hưu nghe có vẻ không có gì kỳ…

Mới là lạ!

Rõ ràng hắn đã có sẵn!

Phó Tử Trảm hừ lạnh: “Thế cảm ơn đề nghị của mi lắm.”

Chẳng Ra Gì Cả làm bộ mình nghe không hiểu ẩn ý ở bên trong: “Không cần cảm ơn, không có gì.”

“A.”

Thức hải trở nên yên tĩnh, xung quanh vẫn náo nhiệt trước sau như một.

Phó Tử Trảm đi được vài bước đã đến địa điểm ông Hồ gửi, cánh cổng màu đỏ cũ kỹ lại rất sạch sẽ.

Cổng lớn rộng mở, dưới cây đại thụ trong sân, ba ông bác ngồi lại bên nhau.

Phó Tử Trảm vừa mới giơ tay định gõ cổng đã bị ông Thôi ngồi bên cạnh ông Hồ nhìn thấy.

Ông Thôi cười một cái: “Tiểu Phó đến rồi à.”

Ông ấy vừa mới nói xong, hai ông bác khác còn đang đấu cờ cũng quay đầu vì nghe tiếng, ông Hồ rất là vui mừng: “Ái chà, thằng cháu nhà tôi đến rồi, Tiểu Phó mau lại đây! Giang hồ cấp cứu.”

Phó Tử Trảm khựng tay lại, không biết vì sao cảm thấy như mình bị mắng.

---------------------------------------▼⁠・⁠ᴥ⁠・⁠▼

Xin cảm ơn bạn Mây Hướng Nội đã bỏ phiếu đề cử cho truyện ╰⁠(⁠*⁠´⁠︶⁠`⁠*⁠)⁠╯