Chương 24: Thế giới 2: Tận thế

Ngoài miệng nói vậy nhưng tinh thần lực lại vui sướиɠ quấn quanh đẩy mông Mục Tinh Thần, dùng sức đẩy nó vào thân dưới phấn chấn của chủ nhân.

Mặc dù mặc quần áo dày nhưng Mục Tinh Thần vẫn cảm thấy mông bị vật cứng chọc vào, tuy nhiên cậu không cho rằng Phó Tẫn cương. Dù sao người này cũng ngoài lạnh trong lạnh, hiện tại quan hệ với nhân vật thụ chính còn chưa đâu vào đâu, căn bản không có lý do có thể làm hắn cương.

Hệ thống có thể nghe thấy tiếng lòng của ký chủ nên im lặng, nó bắt đầu nghi ngờ lúc mình khóa lại tình cảm của ký chủ ở thế giới trước, có phải đã không cẩn thận niêm phong một ít trí thông minh hay chăng?

Phó Tẫn cầm hai cánh tay Mục Tinh Thần, bởi vì thân dưới bị mông của nhóc hàng xóm ngồi lên nên trên trán hắn toát một tầng mồ hôi.

Mục Tinh Thần bị Phó Tẫn cấm không cho động tay động chân nhưng vẫn nắm tay cậu không ném cậu xuống liền nhận ra, hiện tại Phó Tẫn dễ nói chuyện. Cậu to gan dựa vào ngực hắn, cằm lặng lẽ chà xát bả vai người đàn ông, giọng mũi khàn khàn hừ nhẹ: "Lạnh quá mà."

Phó Tẫn còn chưa phản ứng gì, Lâm Nhuyễn đã bưng đồ ăn ở bên cạnh, cười tiếp chuyện: "Ngại quá, vừa nãy nấu cơm phải dùng dị năng nên thu lửa lại, là tôi sơ sót."

Vừa nói dứt lời chính giữa liền bốc lên một ngọn lửa.

Mục Tinh Thần bọc tấm thảm ngồi trong ngực Phó Tẫn quay đầu nhìn ngọn lửa kia rồi nhìn Lâm Nhuyễn dù đang cười nhưng khiến cậu cảm giác không có tí ý cười nào. Cậu im lặng một lát rồi lại quay đầu vùi mặt vào cổ Phó Tẫn, có lửa cũng không chịu xuống.

"Cô ta thích Phó Tẫn."

"Ký chủ thật tuyệt, việc này cũng có thể nhìn ra."

"? Tôi nghi ngờ cậu đang giễu cợt tôi."

"Đúng vậy đấy."

Mục Tinh Thần bị hệ thống chọc cười, co lại trong ngực Phó Tẫn cong cong mặt mày, cảm giác bàn tay to của người đàn ông cầm hai tay mình định kéo ra, cậu vội vàng trở tay bắt lấy mấy ngón tay của nam nhân.

Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Tẫn không dao động lớn nhưng phản ứng của cơ thể rất lớn. Tinh thần lực cũng kích động phấn khởi, không ngừng đè mông của nhóc hàng xóm, đáng tiếc là cách quần rất dày, đè thế nào đi nữa cũng chỉ là ăn bánh vẽ.

Muốn cởi cái quần vướng bận kia xuống quá.

Phó Tẫn phát hiện mình có hơi không nỡ buông nhóc hàng xóm thơm thơm mềm mềm ra, hắn сир mắt im lặng một lát, mặt lạnh mặc kệ hành vi dựa trong ngực không chịu xuống của cậu.

Trong lòng Mục Tinh Thần hơi lo lắng Phó Tẫn trở mặt, thấy người đàn ông thật sự không có ý bảo cậu xuống, lúc đó cậu mới nhẹ nhàng thở phào đồng thời cảm thấy Phó Tẫn thật tốt.

"Tinh Thần, có thể xuống ăn cơm rồi."

Mục Tinh Thần được nhiệt độ cơ thể Phó Tẫn sưởi ấm cực kỳ thoải mái, nghe thấy lời Lâm Nhuyễn, liền ngẩng đầu trông mong nhìn nam nhân được ánh lửa chiếu rọi càng đẹp trai hơn, cậu sững sờ nhìn nhau mấy giây với đôi mắt thâm thúy bình tĩnh kia, vô thức hỏi: "Anh Phó, em có thể ăn cơm trong ngực anh không?"

Lâm Nhuyễn đứng một bên: "..."

Phó Tẫn cũng hoàn toàn không còn gì để nói, dưới ánh mắt mong đợi của Mục Tinh Thần, hắn lạnh giọng nói: "Xuống dưới ăn."

Nét mặt Mục Tinh Thần tràn đầy tiếc nuối: "Dạ."

Mặc dù trong đội có dị năng giả hệ thực vật, nhưng thật ra khả năng thúc đẩy rau quả sinh trưởng mỗi ngày của dị năng giả hệ thực vật có hạn chế, đồ xào trong bữa cơm này không nhiều nhưng quả thật mùi vị không tệ.

Bình thường khẩu vị của Mục Tinh Thần tương đổi nhỏ mà cũng không nhịn được ăn hai bát cơm, cậu nhìn về phía Lâm Nhuyễn đang lặng lẽ nhìn Phó Tẫn, cười khen ngợi: "Ngon quá!"

Vẻ mặt Phó Tẫn cứng lại, ánh mắt rơi vào gương mặt nhỏ nhắn đang cười xán lạn kia, bản năng dâng lên một tia không vui và chán ghét với Lâm Nhuyễn. Có gì đáng cười với một người xấu xí cơ chứ?

Lâm Nhuyễn cũng cười cười với Mục Tinh Thần, cô ta nhìn Phó Tẫn hỏi: "Không biết anh Phó có thích ăn cay không, lần này làm khá thanh đạm."

Phó Tẫn không nói chuyện, ngược lại Mục Tinh Thần nghiêm túc suy nghĩ, bản thân cậu vị nào cũng ăn được, cho nên bất kể là trước hay sau tận thế, cậu thường xuyên làm thay đổi ba loại khẩu vị cay nhạt thậm chí là ngọt, mỗi lần Phó Tẫn đều có thể ăn sạch sẽ, hẳn là không ghét cay.

"Anh ấy ăn được."

Đối với hành động trực tiếp trả lời thay Phó Tẫn của Mục Tinh Thần, Lâm Nhuyễn có hơi bất mãn, nhưng cô ta giấu tia bất mãn kia rất kỹ, cười đẩy món ăn khá cay duy nhất đến trước mặt Phó Tẫn: "Món này hơi cay, anh Phó nếm thử đi."

"Cút."

Tay bưng đĩa của Lâm Nhuyễn bỗng cứng đờ, khó chịu đặt đũa về chỗ cũ, mím môi tủi thân không lên tiếng nữa.

Mấy người Tiêu Thành hơi không nhịn được, nhưng hôm nay bọn họ đi theo Phó Tẫn ra ngoài một chuyến, biết rõ dị năng của người đàn ông trước mặt mạnh bao nhiêu nên không muốn trở mặt với hắn, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: "Anh Phó, Nhuyễn Nhuyễn nấu cơm rất cực, anh đừng dữ với cô ấy thế."

Phó Tẫn cười lạnh, không mở miệng nói chuyện.

Mấy dị năng giả đều có chút xấu hổ, bầu không khí dần dần trở nên trầm mặc.

Chỉ có Mục Tinh Thần không nhịn được quay đầu nhìn biểu cảm của Phó Tẫn, nhìn cảm xúc trong đôi mắt không hề chập trùng kịch liệt, gần như có thể đoán được phản ứng của hắn đối với những lời kia của Tiêu Thành. Đúng vậy, Lâm Nhuyễn nấu cơm vất vả, nhưng liên quan cái rắm gì đến hắn?

Mục Tinh Thần xác định Phó Tẫn thật sự nghĩ như vậy, mặt mày cong cong, còn có một tia cao hứng.

Phó Tẫn mặt không cảm xúc ăn cơm, thông qua tinh thần lực thấy rõ Mục Tinh Thần cười, cảm xúc trong lòng càng điên cuồng vặn vẹo hơn: Còn cười nữa, cười cái rắm.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhuyễn đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô ta cười với Mục Tinh Thần, nhẹ nhàng nói: "Tinh Thần, tôi làm cơm rồi, rửa chén đành phiền cậu nha."

Mục Tinh Thần ăn uống no đủ muốn về lại ổ ôm ấp ấm áp của Phó Tẫn, hiện tại cũng đã dịch đến bên cạnh người đàn ông. Cậu đánh giá khuôn mặt nam nhân, mặt ngập ngừng thò chân vào xem có bị ngăn cản hay không, không bị ngăn cản.

Nói rõ Phó Tẫn ngầm cho phép!

Mục Tinh Thần có chút mừng thầm, đỏ mặt trực tiếp dạng chân ngồi lên đùi Phó Tẫn, đội ánh mắt lạnh lùng của hắn, ngoan ngoãn nhanh nhẹ nhét tay vào trong áo khoác ấm áp hơn nữa của người đàn ông, cố gắng che giấu nhỏ giọng giải thích một câu: "Chỉ, chỉ là có hơi lạnh."

Có lửa sưởi, thật ra không lạnh nhưng ngồi trong ngực Phó Tẫn có cảm giác an toàn và rất dễ chịu, cậu liền tuân theo suy nghĩ trong lòng làm như vậy, hên là Phó Tẫn không từ chối.

Mà thái độ của Phó Tẫn làm Mục Tinh Thần cảm thấy mình đã thành công ôm được đùi hắn, có thể không cần thay cái đùi khác. Đối với việc Lâm Nhuyễn bảo cậu đi rửa chén, cậu trực tiếp lên tiếng từ chối: "Ngại quá, tôi chỉ là người bình thường, rửa chén lạnh lắm tôi không muốn rửa, dù sao hiện tại cũng có nhiều bát, mấy bát đĩa này vứt hết đi."

Lúc Mục Tinh Thần ngồi vào lòng Phó Tẫn, sắc mặt Lâm Nhuyễn rất khó coi. Thật nhiều lời châm chọc muốn nói nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Phó Tẫn, cô ta chỉ có thể mạnh mẽ nhịn lại, mềm mại yếu ớt nói: "Vậy, vậy thì thôi, tôi sẽ rửa chén, mặc dù là tận thế nhưng những thứ này đều là tài nguyên, có thể không lãng phí thì đừng lãng phí."

Tiêu Thành vội vàng nói: "Nhuyễn Nhuyễn tôi rửa giúp cậu."

Chu Hiểu Diệp ngồi một bên hơi nhức đầu xoa xoa mi tâm, đứng dậy cùng theo vào phòng bếp, nói với Lâm Nhuyễn, cảm xúc rõ ràng không tốt: "Cậu đi với tôi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cậu."

Chu Hiểu Diệp là dị năng giả hệ không gian duy nhất trong đội, tất cả vật tư đều để ở chỗ cậu ta, có thể nói là người quan trọng nhất trong đội, thái độ của Lâm Nhuyễn đối với cậu không tệ, nghe thế liền đứng dậy đi theo rời khỏi nhà bếp, đi lên phòng trên lầu.

"Đội trưởng?"

Chu Hiểu Diệp nhìn dưới lầu một chút, hiện tại lại có zombie ở chỗ khác lảng vảng tới, gào thét tìm kiếm tung tích người sống, cậu nhìn mấy lần rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Nhuyễn đứng bên cạnh.

"Mục Tinh Thần và Phó Tẫn là một đôi, cậu khách khí với Mục Tinh Thần chút, đừng động tâm tư không nên động."

Lâm Nhuyễn không ngờ mình bị kêu ra đây chính là để nói cái này, cô ta bất mãn méo miệng: "Cậu ta là người bình thường, sớm muộn gì cũng không sống nổi, cậu bênh cậu ta làm gì!"

"Tôi không bệnh cậu ta." Chu Hiểu Diệp nhớ lại ban ngày khi cùng ra ngoài kiếm vật tư với Phó Tẫn, đối phương thể hiện sự hùng mạnh, thở dài: "Phó Tẫn rất mạnh, có hắn thì chúng ta có thể an toàn tới thành phố Z, hai ngày nay hành động của zombie đã nhạy bén hơn so với lúc đầu, không phải cậu không biết."

Lâm Nhuyễn đương nhiên biết zombie ngày càng mạnh, nếu không cô ta cũng không nổi tâm tư quyến rũ Phó Tẫn: "Nhưng cậu cũng vừa nhìn thấy đấy! Mục Tinh Thần thậm chí cái bát cũng không chịu rửa, cậu ta là một người bình thường, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu làm, đi theo chúng ta không phải sẽ là vướng víu sao?"

Chu Hiểu Diệp cau mày: "Cậu ấy là người bình thường hay phế vật thì liên quan gì đến chúng ta, có Phó Tẫn che chở cậu ấy, trước khi Phó Tẫn thay đổi thái độ với cậu ấy, tốt nhất cậu đừng có ý đồ gì."

Hơn nữa, Mục Tinh Thần chưa chắc cần bọn họ bảo vệ, Phó Tẫn mạnh như thế, e là sẽ bảo vệ cậu ấy rất tốt.

Lâm Nhuyễn tức Chu Hiểu Diệp không giúp cô, hừ lạnh một tiếng rồi chạy thẳng xuống lầu. Ghen ghét với Mục Tinh Thần trong lòng càng sâu, cô ta có dị năng mà bình thường còn phải đi theo đánh zombie, dựa vào cái gì một phế vật người thường như Mục Tinh Thần lại có thể được bảo vệ, không phải gặp nguy hiểm gì?