Chương 25: Thế giới 2: Tận thế

Mục Tinh Thần bị ghen ghét không phát hiện, một đám người đơn giản trò chuyện hàn huyên về tuyến đường đến thành phố Z rồi chuẩn bị ngủ.

Mục Tinh Thần đang muốn đi lấy chăn mền mình để trong tủ cho nhóm Chu Hiểu Diệp đắp ban đêm, chưa kịp đi lấy thì Chu Hiểu Diệp đã lấy đệm chăn nghỉ ngơi từ không gian ra.

"Chúng tôi chuẩn bị rồi, không cần lấy cho chúng tôi đâu."

Mục Tinh Thần gật gật đầu, nhìn Phó Tẫn đang ngồi trên ghế sa lon: "Anh Phó, muốn đi nghỉ chưa?"

Phó Tẫn đứng dậy, đi trước Mục Tinh Thần một bước về phòng.

Lâm Nhuyễn đang im lặng làm nền ngẩng đầu nhìn Mục Tinh Thần cũng vào phòng, cửa vừa khóa liền tức giận ném cái đệm đi.

Trong phòng, Phó Tẫn cởϊ áσ khoác chuẩn bị nằm lên giường. Lúc xoay người thấy dáng vẻ nhóc hàng xóm lề mà lề mề không chịu nằm xuống chăn đệm dưới đất ngủ, hắn liền ngồi dậy, mặt không đổi sắc cởϊ qυầи, chỉ mặc qυầи ɭóŧ nằm vào trong chăn.

Trong phòng rất tối, Mục Tinh Thần không nhìn thấy Phó Tẫn cởϊ qυầи ra. Sau khi nghe thấy tiếng kéo chăn mền lên, cậu ngồi xuống cạnh giường, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, em có thể lên giường ngủ cùng anh không? Em, em ngủ rất ngoan."

Dĩ nhiên là không tí nào! Cậu còn chưa quên việc mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều chen trong ngực người ta, nhưng lúc như thế này nhất định phải nói là ngoan!

Tinh thần lực quấn quanh người Mục Tinh Thần đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, Phó Tẫn im lặng khoảng nửa phút, cất giọng lạnh lùng nói: "Lên đi."

"Cảm ơn anh Phó ạ!"

Mục Tinh Thần vui vẻ, nhanh chóng xoay người ôm chăn mền dưới đất chuyển lên giường, động tác nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác ra rồi trực tiếp vén chăn lên giường.

Mặc quần ngủ dày chắc chắn không thoải mái, nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có cậu và Phó Tẫn, còn có những người khác nên cậu không dám cởϊ qυầи, cũng sợ đột nhiên xuất hiện bất trắc, mặc quần rồi sẽ không phản ứng kip.

Mục Tinh Thần vừa nằm lên giường, tinh thần lực của Phó Tẫn liền đẩy cậu vào cơ thể đang tỏa ra nhiệt lượng kia, Mục Tinh Thần ấm áp thoải mái ngâm khẽ, lại hơi sợ lực lượng dường như ở khắp mọi nơi kia, nhỏ giọng giải thích: "Em bị đẩy vào."

Đương nhiên Phó Tẫn biết cậu bị đẩy tới, hắn cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhóc hàng xóm, bỗng giang hai cánh tay, mang theo một tia thiếu kiên nhẫn nói: "Xích vào lòng tôi."

Mục Tinh Thần sửng sốt: "Anh, anh Phó?"

"Không lạnh hả?"

Sau khi xác nhận mình không nghe lầm cũng không hiểu sai ý, Mục Tinh Thần vội vàng dịch vào trong lòng Phó Tẫn, lỗ tai đều đỏ: "Bây giờ không lạnh."

Phó Tẫn khẽ hừ một tiếng, bị cái quần thật dày của nhóc hàng xóm cọ vào chân rất khó chịu, nhíu mày: "Cởϊ qυầи."

Nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng của người đàn ông, Mục Tinh Thần không dám dị nghị gì, cậu nghĩ dù sao bên trong còn mặc một cái quần khác, liền khom người chui vào chăn cởϊ qυầи. Bởi vì nằm rất gần nền lúc cởϊ qυầи, tay cậu đυ.ng phải đùi Phó Tẫn, trơn bóng, hình như quần thu cũng không mặc?

Cho nên muốn cởi chỉ còn đồ lót hả?

Mục Tinh Thần đỏ mặt tự hỏi, động tác vừa chậm lại, đỉnh đầu liền vang lên tiếng nói càng mất kiên nhẫn hơn của người đàn ông: "Lề mề cái gì."

"Cởi cái này."

Một hồi âm thanh loạt xoạt cởϊ qυầи áo, Mục Tinh Thần đỏ mặt lột mình chỉ còn lại đồ lót mới lề mà lề mề nằm trở lại ngực Phó Tẫn, hạ thân không dám dán lên, còn cố ý chừa một khoảng cách.

Nhưng Phó Tẫn đã sớm không nhịn được ôm lấy eo mềm mại của cậu, bỗng dùng sức áp người trong l*иg ngực mình, hai người dính sát vào nhau, hai cái đùi trơn bóng cũng thân mật quấn quanh, xúc cảm bóng loáng tuyệt vời gần như lập tức khơi dậy du͙© vọиɠ của Phó Tẫn.

Hắn lại cứng rồi.

Trong nháy mắt nào đó, thậm chí Phó Tẫn còn sinh ra ảo giác hoang đường rằng nhóc hàng xóm thật ra là xuân dược thành tinh, nếu không sao chỉ mới tiếp xúc đơn giản đã khiến hạ thể hắn cứng phát đau?

Không có quần dày ngăn cản, Mục Tinh Thần cảm giác rõ ràng dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Phó Tẫn chọc vào cậu, dọa cho tay chân cứng ngắc, hoàn toàn không dám động đậy.

Trong bóng tối, tiếng hít thở dần dần nặng nề.

Giọng nói lạnh lùng hơi khàn của Phó Tẫn vang lên: "Tôi không xác định được mình có thích đàn ông hay không, cậu giúp tôi nghiệm chứng."

Gương mặt Mục Tinh Thần đầy vẻ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phó Tẫn, nhưng quá tối cậu không thấy gì cả: "Nghiệm, nghiệm chứng thế nào?"

"Hôn tôi."

"Anh Phó."

Trong bóng tối, Phó Tẫn cụp mắt, ánh mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm nhóc hàng xóm ngửa đầu với gương mặt đỏ bừng: "Cậu không muốn giúp tôi?"

"Không, không phải."

"Thế thì hôn tôi đi."

Mục Tinh Thần bị yêu cầu xuất hiện đột ngột của Phó Tẫn làm cho căng thẳng không thôi, nhưng nhưng người cũng đã cương, vậy hẳn, hẳn là có ý với đàn ông ha? Cậu không nói ý tưởng này ra, sợ làm người đàn ông mất hứng, dù sao giọng của đối phương nghe cũng không khác gì bình thường.

Có lẽ, có lẽ là bất ngờ cứng thôi? Không có nguyên nhân khác?

"Cậu đang lãng phí thời gian đấy."

Mục Tinh Thần họ nhẹ, tay phải giấu trong chăn vươn ra cẩn thận từng li từng tí dò tìm mặt Phó Tẫn. Sau khi xác định vị trí hắn xong, cậu hồi hộp nghiêng người về trước, nhỏ giọng nói: "Vậy em hôn đây, nếu anh nghiệm chứng được rồi thì đẩy em ra."

Nói xong, bờ môi khẽ run dán lên đôi môi mỏng kia, môi Phó Tẫn mềm hơn so với tưởng tượng, Mục Tinh Thần dán một hồi rồi duỗi đầu lưỡi liếʍ một cái lên khóe miệng mím chặt kia.

Bàn tay đặt trên lưng thình lình siết chặt, Mục Tinh Thần bị siết đau, khẽ rên lùi lại: "Anh Phó, anh nghiệm chứng xong chưa?"

Sức tay của Phó Tẫn không buông lỏng, đè nén khát vọng điên cuồng kêu gào đè người dưới thân hung ác cᏂị©Ꮒ, giọng nói lạnh lùng: "Tiếp tục."

"Vậy anh nhẹ chút, em hơi đau."

Được cánh môi thơm thơm mềm mềm lần nữa hôn lên, Phó Tẫn kiềm chế hé miệng, để mặc đầu lưỡi thơm ngọt xông vào trong miệng, môi lưỡi dính nhau tuyệt vời khiến hô hấp của hắn dần dần rối loạn, bàn tay nắm eo nhỏ mềm mại ngày càng chặt.

Nhẹ cái rắm, căn bản không chế nổi chính mình!

Dịu dàng kiềm chế hôn lưỡi hơn một phút đồng hồ, cuối cùng Phó Tẫn không nhịn được, nắm eo Mục Tinh Thần khẽ dùng sức, đè người lên người mình, bàn tay cũng bất động thanh sắc rơi xuống hai gò núi vểnh cao ngạo nghễ kia, xoa nắn thịt mềm, không nhẹ không nặng áp nó lên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn sắp nổ của mình.

Kɧoáı ©ảʍ đáng sợ trào dâng, sức Phó Tẫn ngày càng mạnh, mông thịt trong lòng bàn tay cũng bị bóp biến hình.

Mục Tinh Thần đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng căn bản không nhận ra tình cảnh bây giờ của mình. Cậu chậm rãi thinh thích nụ hôn hoàn toàn chủ đạo này, đến mức đồ lót không cánh mà bay lúc nào cũng không phát hiện.

Hôn Phó Tẫn thật là thích quá mà.

Dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng bị trói buộc trong quần cảm giác rất khó chịu, Phó Tẫn vừa hưởng thủ môi lưỡi mềm mại của nhóc hàng xóm chủ động liếʍ hôn, vừa dùng cách y hệt hồi nãy để cởϊ qυầи lót Mục Tinh Thần, dùng sức xé nát qυầи ɭóŧ mình.

Dươиɠ ѵậŧ cực nóng cứng ngắc được thả ra lập tức dán lên phần bụng mềm mại trên người nhóc hàng xóm, kɧoáı ©ảʍ da thịt hoàn toàn kề nhau khiến Phó Tẫn rên thành tiếng, gần như không chờ kịp cầm dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong đôi chân đẹp kia.

Cuối cùng Mục Tinh Thần chìm đắm trong hôn môi cũng phát hiện ra bây giờ không đúng. Vật cứng chậm rãi cọ xát giữa hai chân làm cậu đột nhiên hoàn hồn, bị dọa trợn tròn mắt, lắp bắp nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh Phó, anh nghiệm chứng xong chưa?"

Phó Tẫn mở mắt nói phét: "Chưa xong, tiếp tục đi."

Mục Tinh Thần đỏ bừng mặt, vừa định kiếm cớ nói được rồi, bỗng côn ŧᏂịŧ cắm giữa hai chân chọc vào bắp đùi. Kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại lan ra từ nơi bị chọc, cậu khẽ hừ một tiếng, mềm nhũn trên người Phó Tẫn, đón nhận va chạm càng ngày càng nặng càng ngày càng nhanh, thoải mái đến nỗi ánh mắt mê ly.

Sao, sao bỗng dưng lại thành thế này rồi?!