Chương 5: Nô ɭệ

Tô Lăng thấy hối hận, nhưng khi quay người lại đã thấy nam nhân đứng cạnh giếng từ lúc nào.

Bóng ma cao lớn lặng yên không một tiếng động, ngày ngả về tây, núi hoang nhà cũ…

Tô Lăng bất giác giật mình lùi về sau, hít sâu một hơi, không vui nói: “Ngươi không phải đi rồi sao?”

Chẳng lẽ không tìm thấy đường ra nên quay về?

Nam nhân lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt hắn sắc bén như một con sói ẩn nấp sau tán cây.

Hoàng hôn chiếu vào người hắn khiến hắn trở nên đáng sợ như dã thú trong núi.

Tô Lăng ngẩng cằm cân nhắc mãi, dù căm giận bất bình nhưng vẫn phải nhượng bộ hắn.

“Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì? Ta mua ngươi hết hai lượng bạc, nếu ngươi chán ghét ta nghèo, trước khi rời đi phải trả lại hai lượng bạc cho ta.”

“Cũng chỉ có ta có lòng tốt như vậy, nguyện ý giúp ngươi thoát nô tịch.”

“Còn cho ngươi nuôi chó!”

“Chó cũng không chê gia nghèo đâu…”

Tô Lăng ban đầu ngữ khí kiêu ngạo sau lại lẩm nhẩm lầm nhầm, cuối cùng khát nước đến không nói lên lời nhưng mặt mày vẫn không phục.

Nam nhân đứng yên không nhúc nhích, liếc nhìn khoé môi tái nhợt của Tô Lăng, nhấc con cá trong tay lên, nói giọng khàn khàn như đã lâu không nói chuyện:

“Nấu canh hay nướng cá?”

Tô Lăng sửng sốt một lát, thẳng đến khi con cá xiên rơm trong tay nam nhân giãy giụa vặn vẹo, cậu mới hồi phục tinh thần.

Là một con cá trắm cỏ nặng khoảng hai đến ba cân.

“A,”

“Nửa nấu nửa nướng đi.”

Làm bộ bình thường nói.

Tô Lăng lại liếc nhìn nam nhân, cố ý bới sâu tìm vết nói: “Thì ra không phải người câm, có thể nói.”

Tô Lăng nói xong mới chú ý phía sau nam nhân có con chó đen nhỏ. Một thân nó ướt dầm dề đang vui sướиɠ giũ nước khỏi lông.

Mà tóc nam nhân cũng ướt nhẹp vuốt ra sau đầu, để lộ ra ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, quả thật rất đẹp trai.

Rõ ràng một người một chó đã ra sông tắm rửa, lại bắt một con cá đưa về.

Khi Tô Lăng còn đang thất thần, nam nhân đã treo con cá trên cây hoa quế rồi xoay người vào nhà như muốn tìm thứ gì.

“Đây là nhà cũ, không có thức ăn, chuột cũng phải chết đói.” Tô Lăng nghiêng người hô vào trong nhà.

Nhưng không bao lâu, nam nhân cầm mồi lửa, chậu gỗ, còn có một ít lọ gia vị ra ngoài.

Tô Lăng rất kinh ngạc, sao trong căn nhà cũ bỏ hoang lại có những thứ này?

Trong gian chính chẳng còn thứ gì, đầy mùi bụi bặm.

Bên cạnh gian chính còn có hai phòng chính, ngoài ra còn có một phòng phụ để đồ, sau nhà chính là một gian nhà ở.

Trong kí ức, nơi này luôn chặt ních người, bao gồm bà nội và bốn người nhà đại bá. Khi cậu và cha về thôn chỉ có thể ngủ trong phòng phụ.

Cậu vô thức đi về phía phòng phụ, dựa vào kí ức lúc bé bắt đầu lục lọi đồ đạc.

Trong phòng bày biện đơn giản, bụi đất không dày đặc như gian chính, rõ ràng nơi này thường xuyên có người ở.

Trên giường trải một lớp rơm sạch sẽ gọn gàng, Tô Lăng xốc lớp rơm rạ lên, bên dưới là một lớp vải bố dùng làm nệm chăn.

Cậu lại nhìn về chiếc tủ gỗ đã đóng kín, khi mở ra, bên trong chứa đầy những vật dụng sinh hoạt hằng ngày, còn có một số quần áo cũ vừa vặn có thể cho nô ɭệ tắm rửa. Dưới lớp quần áo là một ít y thư, vài cuốn đã bị chuột nhai nát.

Bên cạnh còn có bột đuổi côn trùng, có lẽ đã mất tác dụng.

Cậu mang quần áo và y thư ra ngoài, phát hiện một hộp bột đánh răng còn lại một nửa.

Hộp này là cậu mua cho cha.

Vùng núi nhiều nước ẩm ướt, đồ ăn ở đây cay nồng khẩu vị nặng, đến mùa hè dễ thượng hoả.

Cậu thấy cha mỗi lần dùng muối đánh răng dễ chảy máu nên đã mua bột đáng răng cho cha, không nghĩ rằng nhìn thấy nó ở đây.

Chẳng lẽ mỗi lần cha về thôn, không ở nhà của đại bá mà là ở nơi này?

Sau khi lớn, Tô Lăng rất ít khi về thôn. Thứ nhất là đường xá xóc nảy; thứ hai là cậu không thích đường tỷ đường huynh, cho dù về cũng sẽ rời đi ngay trong ngày, không dừng chân ở đó.

Nghĩ đến cha mỗi lần về thôn đều mang theo thịt cá và điểm tâm, vậy mà ngay cả chỗ ở cũng không có, trong lòng Tô Lăng tức giận vô cùng.

Cậu mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy xây ngôi nhà gạch mái xanh của đại bá cũng góp rất nhiều công của cha.

Bá nương nói nhà trên núi, bà nội đi lại không tiện, ngày mưa đường núi lầy lội dễ ngã, vì vậy muốn chuyển nhà về cạnh sông.

Trên danh hiếu kính, cũng bắt cha góp tiền.

Không ngờ cha cậu về thôn còn không có chỗ ở, Tô Lăng càng nghĩ càng giận.

Lúc này, một làn khói bay vào cửa sổ gỗ, chóp mũi Tô Lăng ngửi thấy mùi canh cá và cá nướng thơm ngon.

Tô Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai lượng bạc của cậu đang dùng muỗng gỗ múc canh cá ra bát.

Trong chảo sắt, nước súp cá trắng đυ.c ngon mắt khiến Tô Lăng bất giác nuốt nước bọt.

Nửa chén nước gạo vừa nãy chưa đủ lấp đày dạ dày, lúc này hương cá đánh thức vị giác nơi đầu lưỡi, mùi thơm phá lệ tươi ngon.

Tô Lăng nhìn xuất thần như một con mèo thèm ăn giương đôi mắt tròn vo lẳng lặng nhìn thức ăn qua khung cửa sổ, ánh mắt này tự nhiên lọt vào mắt nam nhân đang nấu súp cá.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt mãnh liệt đó, mèo nhỏ tham ăn co rúm lại như bị điện giật. Vẻ mặt hắn không thay đổi, nghĩ đến ánh mắt khát vọng ướt dầm dề lúc nãy, tiếp tục múc canh cá ra bát cho bớt nóng.

Chỉ chốc lát, Tô Lăng đã không chịu được mê hoặc mà đi ra.

Nô ɭệ của cậu đang đi lấy một xô nước giếng đổ vào chậu gỗ.

Hòn đá bên cạnh giếng cũng được rửa sạch, bên trên đặt một bát canh cá.

Tô Lăng đói đến mức không thèm bận tâm chung quanh hoang vắng, không có bàn ghế sạch sẽ, trực tiếp đi thẳng đến hòn đá và ngồi xổm xuống.

Khi cậu chuẩn bị cầm bát canh cá lên thì bị một bàn tay to lớn mang theo hơi nóng chặn lại.

Đôi mắt đào hoa của Tô Lăng mở to, bên trong tràn đầy nghi hoặc.

“Nóng.”