Chương 10: Tranh Thủ Thời Gian

Edit: Kim

*****

Đình Đồng khẳng định, nói với một biểu cảm chắc chắn: "Nhưng tôi nghĩ Linh Quân có thể làm tốt."

Ngón tay Linh Quân khẽ nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô, sau đó liền thu hồi ánh mắt, vẫn hững hờ như cũ.

Vân Lãng cáu kỉnh cau mày, “Không phải là tôi không tin Linh Quân, chỉ là mỗi người giỏi ở một lĩnh vực khác nhau.”

Đình Đồng khẽ cười: "Vậy thì tại sao cậu lại cho rằng cậu ấy không giỏi phát sóng trực tiếp? Cậu đã từng xem chương trình phát sóng trực tiếp của cậu ấy chưa?"

Vân Lãng: …

Người như vậy sao cậu ta có thể cãi được, giọng tốt như vậy sao không đi công trường đi, một hai phải làm người chế tác làm gì.

Đình Đồng nhìn về phía hai người còn lại: “Còn các cậu, các cậu không đồng ý với việc phát sóng trực tiếp của Linh Quân sao?”

Dung Thời: “Tôi không có ý kiến.”

Lam Khê đưa ngón tay vuốt ve cánh môi của mình, mỉm cười nói: “Tôi nghe theo chế tác Đình.” Giọng điệu mơ hồ cùng ái muội.

Vân Lãng chán nản: “Các cậu…”



Đình Đồng vui vẻ quyết định: "Vậy thì đã giải quyết xong, Linh Quân, chuẩn bị cho tốt. Bảy giờ tối tôi sẽ đi cùng cậu."

Cô cũng thật tò mò về buổi phát sóng trực tiếp.

Linh Quân sững sờ một chút: "Được."

Đình Đồng đứng dậy đi lên cầu thang, đứng ở trên bậc thang nhìn năm đứa trẻ đang im lặng trong đại sảnh, mỉm cười, hẳn nên tranh thủ dành cho mình một chút thời gian.

Hiện tại Đình Đồng đang rất thiếu thời gian, cô cần một khoảng thời gian nữa để thích nghi với thế giới và hiểu các quy tắc của chương trình.

Bị bọn họ gây khó dễ là điều quá bình thường, phải để những đứa trẻ này tự làm điều gì đó một mình đi.

Nghĩ như vậy, Đình Đồng cầm điện thoại lên, lúng túng quẹt một cái, bấm vào ảnh đại diện của Khương Lâm, gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại: “Khương Lâm, cảm ơn cô, sau vòng đấu loại, tôi mời cô ăn cơm.”

Khương Lâm vội vàng đáp lại, giọng điệu không tốt lắm: "Đình Đồng, cô cứ tin tôi như thế à, tôi đang chơi cô đấy."

Đình Đồng mỉm cười: "Tôi tin tưởng cô. Tuy rằng quan hệ cá nhân của chúng ta không tốt, nhưng tôi đánh giá cao nhân phẩm và năng lực làm việc của cô.”

Khương Lâm: "Cô..." Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, có chút kích động.

Lời khen cùng sự thừa nhận từ bạn bè chẳng là gì cả, nhưng việc kẻ thù luôn chống lại mình thừa nhận mình, thật là mờ ám.



Khương Lâm: “Cô người phụ nữ này, cô định lừa tôi giúp cô Đông Sơn tái khởi chứ gì, nghĩ cũng thật đẹp.”

Đình Đồng mang theo ý cười nói: “Đúng vậy, hiện tại tôi đang rất chán nản, có lẽ sắp bị loại rồi. Mong Khương tiểu thư giúp đỡ, tôi nợ cô một ân huệ.”

Trong giọng nói của Khương Lâm tràn đầy hưng phấn không kiềm chế được, không có gì cao hứng hơn nhìn người luôn không đối phó được cúi đầu, trong lòng liền không còn quá để ý những chuyện trước kia.

Khương Lâm thản nhiên nói: “Được rồi, chuyện này đối với tôi cũng có lợi, mọi người đều biết chúng ta đối đầu, nếu bây giờ chúng ta hợp tác, khẳng định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, cũng là một cách quảng bá tốt.”

Đình Đồng: “Được rồi, đều nghe cô, cô làm đi, tôi cũng không hiểu rõ lắm, tôi sẽ nghe cô.”

Khương Lâm: “Cô thay đổi thế này kỳ lạ thật đấy, nhưng mà tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Sau khi nói chuyện với Khương Lâm xong, Đình Đồng vui vẻ trở về phòng nghịch điện thoại di động, giống như một con gà mờ nghiện Internet.

Cô rời đi rồi, bầu không khí trở nên đặc biệt kỳ lạ và nặng nề.

Dì giúp việc bưng trà đến, phá tan bầu không khí kỳ lạ như vậy, trong nước trà trong suốt là những bông hoa cúc đang nở rộ, màu vàng nhạt trong làn nước, đẹp đẽ tao nhã.

Dì giúp việc rót trà hoa cúc cho năm người.

Vân Lãng nói với dì: “Cháu chưa muốn uống.”

Dì giúp việc cười nói: “Đây là do chế tác Đình làm. Cô ấy nói thời tiết hanh khô, trong lòng các cậu tức giận, uống một chút trà hoa cúc cho hạ hỏa.”