Chương 8: Quỳ Xuống, Liếʍ Chân

“Ai bảo anh ôm tôi, đáng đời.” Hắn gạt phắt đi lỗi lầm.

Vương Lỗi cũng không tức giận, anh từ dưới đất bò dậy, cười lấy lòng Doãn Nhiên.

Còn yêu thương thổi vào chân hắn vài hơi, "Chân vợ có đau không, để anh thổi cho em."

Doãn Nhiên không lên tiếng.

Như nghĩ tới điều gì, Vương Lỗi từ trong túi lấy ra một quả trứng, vỏ đã có chút nứt vỡ.

"Ăn trứng nhé, là anh để dành cho em đấy."

Anh vụng về bóc vỏ trứng bằng đôi tay to lớn của mình, đưa nó vào miệng Doãn Nhiên.

“Ai thèm chứ?” Doãn Nhiên nói thế, nhưng vẫn là mềm lòng mở miệng, vừa nhai vừa cảm thấy không hài lòng. Trứng gà để dành bao lâu rồi, vừa lạnh vừa tanh, thật sự rất khó ăn.

Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều, hắn xuống nước cho tên ngốc này một cơ hội giải thích.

Vương Lỗi từng làm việc ở một thị trấn nhỏ cách làng không xa, hàng ngày anh đều mua trứng luộc để bổ sung dinh dưỡng cho mẹ.

Nhà anh nghèo, mẹ anh gầy như cành khô, đồ ngon đều để lại cho con trai ăn, đương nhiên trứng và những thứ khác cũng để lại cho con trai.

Lần nào Vương Lỗi cũng nói dối mẹ là phát ở công trường, mỗi người một ít, ăn không hết lại mang về.

Làm sao có thể phát trứng cho lao động chân tay ở một thị trấn nhỏ, nhưng lần này là ở một thành phố lớn, để đảm bảo dinh dưỡng cho công nhân, công trường quả thực sẽ phát trứng và sữa cho họ vào mỗi sáng.

Vương Lỗi đã coi Doãn Nhiên là gia đình nhỏ của mình, anh tiếp tục giữ thói quen, không nỡ ăn quả trứng nào mà để dành hết cho Doãn Nhiên, nếu không phải sữa bò không dễ mang, anh cũng lại để phần nốt cho hắn.

Anh không rõ gia cảnh của Doãn Nhiên nên mới để lại trứng gà cho đối phương như bảo bối.

Nhưng lần này đánh bậy đánh bạ, Doãn Nhiên lại thật sự bị anh lấy lòng.

Doãn Nhiên cắn vài miếng trứng tanh lạnh, hơi cong môi, vừa chát vừa nghẹn, khó ăn muốn chết.

Hắn cầm lấy một ly nước trên bàn, súc miệng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo Vương Lỗi, người nam nhân kia ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt hắn.

“Quỳ xuống.” hắn bắt chéo chân ra lệnh, y như một nữ vương.

Vương Lỗi bị ánh mắt lơ đãng kia phóng ra phong tình, thiếu chút nữa đã ngạnh cứng, anh im lặng từ trên sàn nhà đứng dậy, quy quy củ củ quỳ gối trước mặt Doãn Nhiên.

Thấy anh ngoan ngoãn như vậy, cơn tức giận của Doãn Nhiên cũng gần như tan biến, hắn đạp lên bờ vai rộng của anh, cúi người, gằn từng chữ nói: "Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội để giải thích."

"Trên đường đi đón em, anh gặp phải người đàn ông say rượu ngã xuống đất, nên anh. . . "

Vương Lỗi chột dạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thần sắc Doãn Nhiên, tiếp tục nói: "Anh đỡ hắn ta dậy, lúc chuẩn bị đi, hắn ta cầu xin anh đưa hắn ta ra ngoài.”

“Anh thấy hắn rất...... lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm, liền giúp hắn một tay.”

"Rất đẹp đúng không?" Doãn Nhiên cười lạnh nói tiếp, "Vậy anh có thể tìm hắn được rồi đấy."

“Không đẹp bằng em.” Vương Lỗi giơ tay lên thề, thấp giọng giải thích: “Anh chỉ thấy hắn ta đáng thương, không cảm thấy hắn ta xinh đẹp.”

"A… Không nhìn ra, Lỗi ca ca còn rất tốt bụng." Doãn Nhiên giọng điệu chua loét nói.

“Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Doãn Nhiên không phản ứng hắn, trên chân lại càng ngày càng dùng sức, dẫm đến Vương Lỗi hai bên đều bả vai một bên cao một bên thấp.

Vương Lỗi không rên một tiếng, mím môi yên lặng chịu đựng.

Cuối cùng, Doãn Nhiên mệt mỏi, thả lỏng sức lực. Hắn đem chân thả xuống dưới, lại đột nhiên nâng lên, mũi chân chỉ thẳng vào cằm Vương Lỗi, nâng mặt anh lên.

“Cởi giày ra cho tôi,” Hắn nói.

Vương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, anh không cho rằng Doãn Nhiên đang vũ nhục mình, ngược lại còn cảm thấy may mắn.

Em ấy cuối cùng cũng chịu phản ứng lại mình.

Bàn tay to thô ráp đỡ lấy mắt cá chân Doãn Nhiên, ôn nhu cởi dép lê xuống, lộ ra lòng bàn chân trắng nõn như bạch ngọc, xúc cảm trơn nhẵn nắm trong lòng bàn tay, hệt như là ngọc ấm ôn nhuận.

Vương Lỗi cẩn thận từng li từng tí dùng cả hai tay nâng hai chân Doãn Nhiên lên trước mặt, khoảng cách chỉ cách có mấy cm.

Doãn Nhiên không nói gì, anh cũng không dám cử động.

Cứ như vậy trôi qua mấy phút, Doãn Nhiên mới động đậy.

Hắn hơi hơi nâng chân phải lên, dùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào cằm Vương Lỗi.

Sau đó, nó từ từ nhích lên từng chút một, cuối cùng ngón chân cũng chạm vào cánh môi.

Rất kỳ quái, Vương Lỗi người này nhìn rắn rỏi, trên người cũng rất nhiều cơ bắp, sờ lên cứng rắn, nhưng đôi môi lại đặc biệt mềm mại ấm áp.

Ngón cái chân phải của Doãn Nhiên mở ra đôi môi Vương Lỗi, đi sâu vào bên trong, lập tức chạm vào hàm răng cứng rắn.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, chỉ cảm thấy nhấc chân lâu mỏi quá, liền tùy hứng mở miệng: “Lỗi ca, liếʍ chân em.”

Không cảm thấy lời này là vũ nhục hay xúc phạm.

Vương Lôi cũng chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, dùng hai tay đỡ lấy chân phải của hắn, đem chân còn lại của hắn đem kẹp ở giữa đùi, không để cho hắn bị cảm lạnh.

Vương Lỗi bắt đầu duỗi ra đầu lưỡi, vụng về liếʍ ngón chân như chạm ngọc của Doãn Nhiên.

Anh chưa từng làm qua loại chuyện này, trong những bộ AV khiêu da^ʍ tồi tệ mà anh đã từng xem cùng hán tử trong thôn, nam nữ đều lên cái là thao, không hề có màn dạo đầu chứ đừng nói đến bao nhiêu chiêu trò vũ nhục đa dạng.

Bất quá, nếu là người khác bắt Vương Lỗi làm loại chuyện này, anh đảm bảo sẽ đánh gãy chân kẻ đó. Nhưng hiện tại lại là Doãn Nhiên ra lệnh, Vương Lỗi tất cả đều là cam tâm tình nguyện.

Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, quỳ xuống trước vợ cũng không cảm thấy mất mặt, đây tính là cái gì chứ?

Vương Lỗi không có kinh nghiệm, hầu hạ đương nhiên cũng không đủ thoải mái. Anh vươn dài đầu lưỡi ấm áp, không ngừng quấn lấy ngón chân non nớt của Doãn Nhiên.

Đầu lưỡi đỏ hồng của anh chạm tới những ngón chân trắng nõn, vô cùng hương diễm sắc tình.

Vương Lỗi kỹ xảo không đủ, nhưng cũng đủ dụng tâm. Anh ôm chân Doãn Nhiên ra sức liếʍ cả năm ngón chân, đến cả khe ngón cũng không muốn chừa lại.

Thấy anh nghe lời mình như vậy, bảo gì làm lấy, Doãn Nhiên lúc này mới gần như nguôi giận.

Hắn nghịch ngợm ngọ nguậy ngón chân, chọc ngoáy rồi mở rộng miệng Vương Lỗi rất bừa bãi, làm đến cái miệng cũng bị hắn ép biến dạng.

Lúc lâu lại rút ra, để Vương Lỗi lần lượt liếʍ láp hết từng ngón chân hắn, giống như một con chó con mới sinh ra đang mυ"ŧ sữa, phát ra tiếng "chụp choẹt" rung động.

Cuối cùng, bàn chân ướt sũng nước miếng đặt lên trên mặt anh, cọ sạch vào dung nhan tuấn tú điển trai trước mặt.

Lúc này, Doãn Nhiên mới chịu thu chân về, cũng rút

chân trái đang bị kẹp giữa hai đùi Vương Lỗi ra, chân dài nhấc lên, đổi vị trí.

Biến thành chân phải giẫm lên đũng quần Vương Lỗi, còn chân trái thì hướng tới trước mặt anh.

"Còn bên này." Doãn Nhiên thản nhiên mở miệng, hắn chơi còn chưa tận hứng, vẫn muốn nữa.

Lúc Vương Lỗi há miệng liếʍ chân trái cho hắn, hắn đã ấn chân phải giẫm lên cái túi căng phồng ngay đũng háng anh.

Không những thế, hắn còn yêu mị cởi ra nửa quần, móc ra côn điểu của mình, ngửa đầu ngã vào sô pha.

Một bên để Vương Lỗi liếʍ chân cho mình, một bên không coi ai ra gì, tự thủ da^ʍ an ủi, tự sướиɠ một mình.

Tiểu mỹ nhân ở ngay trước mặt, Vương Lỗi bị hắn giẫm đến nổi lửa, dươиɠ ѵậŧ hận không thể chọc thủng quần mà ra.

Có điều, Doãn Nhiên không lên tiếng, anh cũng chỉ dám thành thật liếʍ chân, mượn chuyện này để an ủi dục hoả đang bốc lên trong người.