Chương 1.2: Anh Ơi, Anh Đẹp Trai Quá, Em Không Lấy Tiền Đâu

Có vẻ anh ta vừa bị doạ sợ, màu lúa mạch trên da cũng không che được đi sự thẹn thùng vô thố đó.

Hai mắt Đàm Tư Hành sáng lên, người này tuy ăn mặc quê mùa, tay chân cũng vụng về giống một con đại cẩu ngốc nghếch, nhưng tướng mạo xác thực không tồi.

Mày rậm mắt to, bành mũi sắc bén, đầu tóc rối loạn như cái tổ chim cũng không lấn át được loại soái khí bức người này.

Xem ra, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là có thể xuất đạo lăn giường ngay lập tức.

Đàm Tư Hành kinh hỉ, nhưng hắn cũng không phải là người hưng phấn nhất.

Hệ thống đột nhiên xông ra, “Tích tích” vài tiếng, ở trong não hắn hô, “Ký chủ, đối tượng mục tiêu đã xuất hiện.”

“…”

“Tao biết rồi, mày cũng tém tém lại, kích động vừa thôi.”

Đàm Tư Hành biểu tình vô ngữ, hắn thật không biết có thể làm gì mới thoát khỏi cái hệ thống nhiễu sự này.

Hắn bắt chước nguyên chủ, bước đi thật uyển chuyển, vòng eo lắc lư quyến rũ, câu hồn đoạt phách con người ta mơ màng, giống như một nhánh liễu dập dìu trong gió xuân, từ hẻm nhỏ tối tăm bước ra, thướt tha di chuyển về đằng trước.

“Anh ơi~~~……” Lời của Đàm Tư Hành chưa kịp dứt, sắc mặt của Vương Lỗi đột nhiên đỏ rực, cổ cũng ngượng ngùng như có thể thấy hết được da thịt của anh ta.

Anh không biết phải làm sao, ánh mắt hoảng hốt, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của Doãn Nhiên.

Ban đầu chỉ thấy Doãn Nhiên đứng trong bóng tối, anh chưa cảm nhận được hết dung mạo. Nhưng bây giờ hắn đi ra, đẹp đến động lòng người, Vương Lỗi chưa từng gặp một "cô gái" nào đẹp đến vậy.

Anh e thẹn đến nỗi không thể nói nên lời, mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu.

“Nam nhân này cũng thật ngây thơ.” Đàm Tư Hành nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy buồn cười, du͙© vọиɠ đùa giỡn càng thêm mãnh liệt.

“Em gái, em có biết đường đi đến Lá Con Trang không?” Vương Lỗi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu đỏ của Đàm Tư Hành, cặp chân thon dài trắng nõn kia chỉ lớn bằng bàn tay to của anh. Trong lòng đột nhiên nghĩ, “Con gái thành phố lớn lên đúng là xinh đẹp, đến cả đôi chân cũng đẹp đến mỹ miều.”

“Lá Con Trang ư... em không rõ đâu nha, anh trai tới đó làm gì vậy?” Đàm Tư Hành kéo dài giọng nói, âm điệu phập phồng như đang đàn hồi trong lòng nam nhân.

“Tôi đi theo dân làng đến công trường làm việc, ký túc xá đầy rồi nên tôi phải thuê phòng gần đó ở. Hôm nay là ngày đầu tiên đến, trời lại tối, tìm không ra đường.” Vương Lỗi thành thực trả lời, chỉ một câu hỏi của Đàm Tư Hành mà anh đã ngây ngốc đem hết tiền căn hậu quả ra giải thích với người ta.

“A, hoá ra là như vậy.”

“Anh trai à, bây giờ cũng muộn quá rồi, em lại không biết Lá Con Trang ở đâu. Anh đi hỏi, người khác cũng chưa chắc sẽ nói anh nghe. Không bằng đêm nay ở lại cùng với em đi.” Lời của Đàm Tư Hành tràn ngập ái muội.

Sau khi nghe xong, Vương Lỗi càng cảm thấy xấu hổ, cánh môi anh mím lại một lúc lâu.

Anh biết ý tứ của Đàm Tư Hành là gì, trong nháy mắt bị lạc vào con hẻm này, anh đã gặp không biết bao nhiêu đôi tình nhân, kỹ nữ cùng khách làng chơi, thậm chí còn có những người tìm chỗ kín đáo ngay bên ngoài để giải quyết nhu cầu.

Đàn ông trong làng anh không nói kỹ về chỗ này, nhưng khi được nhắc đến lại có biểu tình rất hào hứng, ngôn ngữ phun ra thô tục và còn làm ra một số cử chỉ khiếm nhã, nào thì điểm cao trào trên người nữ nhân là đâu, nào thì nữ nhân nào chào hàng có cái giá tiện nghi nhất.

Lúc đó Vương Lỗi vẫn chưa hiểu rõ, nhưng đến tối nay khi đi nhầm vào khu này, anh mới nhận ra ý tứ trong lời công nhân làm việc nói trước đó.

"Không tốt lắm đâu... em là gái nhà lành, nếu tôi làm như vậy, danh tiếng của em sẽ bị huỷ hoại."

Nghe anh trả lời, Đàm Tư Hành “Phụt” cười một tiếng, hắn cười đến hoa chi loạn chiến, yêu diễm rực rỡ trong bóng đêm.

"Anh trai ơi anh trai, anh không biết rằng nơi này toàn là kỹ nữ hay sao? Anh không muốn tới làm một pháo thật à?"

Vương Lỗi thật sự kinh ngạc, không nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như cô lại không tìm người tốt để lập gia đình, mà lại đi bán mình.

Anh muốn mở miệng khuyên nhủ vài lời, nhưng lại biết mình không có quyền xen vào chuyện người khác.

Càng tệ hơn, trong lòng đã nổi lên sắc tâm, được cô mời gọi, anh lại không có cách nào cự tuyệt được.

Vương Lỗi vụng về lấy tay sờ túi quần, nhưng anh sựng nhận ra, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, chưa kiếm được đồng nào.

"Tôi... Tôi không... không đủ tiền." Vương Lỗi ngượng ngùng đáp lại, giọng nói rối bời và lúng túng không thể rõ ràng hơn.

"Không sao." Đàm Tư Hành cười, hắn cúi người tựa vào l*иg ngực dày rộng của Vương Lỗi một cách thư thả và thoải mái, ngữ khí nửa đùa nửa thật, khó đoán như một làn khói mỏng manh, lảng vảng trong trái tim anh, "Đẹp trai như anh, em rất thích, sẽ không lấy tiền của anh đâu."