Chương 2.1: Lừa Người Thành Thật Về Nhà

Đàm Tư Hành tựa cánh tay thon dài vào nam nhân, dường như đang treo trên người anh ta khi họ rời khỏi con hẻm nhỏ.

Đi đã được một đoạn đường, Vương Lỗi vẫn cảm thấy khó tin, anh không biết gì về tiên nhân nhảy, chỉ cảm thấy như trời giáng xuống một cái bánh có nhân, đập thẳng vào đầu mình.

Nếu là tiền bạc hoặc một thứ gì đó tốt, có lẽ Vương Lỗi sẽ không muốn nhận, nhưng vì cô gái trước mắt, anh không thể nào từ chối được.

Anh đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như tiên nữ, chỉ cảm thấy lòng mình rộn rã, còn tiên nữ này lại muốn cùng anh trải qua một đêm xuân, nói không thích chẳng phải là ngốc sao?

"Anh trai, em tên là Doãn Nhiên, anh tên gì?"

"Doãn Nhiên… Doãn Nhiên…" Cái tên lưu luyến trong miệng Vương Lỗi vài lần, anh cảm thấy rất dễ nghe, sau một lúc mới nhớ ra cô gái đang hỏi tên mình, anh vội vàng trả lời: "Tên anh là Vương Lỗi, em gọi anh là Lỗi tử cũng được."

"Em sẽ gọi anh là Lỗi ca nhé." Doãn Nhiên tránh xưng hô "Lỗi tử", hắn không muốn gọi giống những người đàn ông khác.

"Được, em gọi anh là gì cũng được." Vương Lỗi cười hàm hậu, nụ cười tươi trên khuôn mặt điển trai của anh khiến anh trở nên hơi ngốc nghếch, Doãn Nhiên nhớ lại hắn cũng từng nuôi một con Husky.

Hắn lần thứ hai cười thầm trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc, giống như những cô gái ôm khách trong các quán trọ, thân mật kéo Vương Lỗi đi tiếp.

Họ rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi ra khỏi khu đèn đỏ.

Doãn Nhiên thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài khu đèn đỏ, nơi hắn đi săn mồi.

Phòng không lớn, chỉ hơn 80 mét vuông, nhưng rất sạch sẽ, đồ dùng và trang trí cũng khá xa xỉ.

Họ đến cửa phòng, Doãn Nhiên lấy ra chìa khóa mở cửa, "Tách" một tiếng bật đèn phòng khách.

Vương Lỗi cũng theo chân vào nhà, nhìn sàn gạch sạch như mới, đồ đạc cũng xa hoa, đôi giày của anh vừa đạp lên thảm trước cửa đã để lại một dấu chân bẩn khổng lồ, không hợp với không gian căn phòng.

Vương Lỗi có chút e dè, không biết làm sao cho phải.

Căn nhà này quá sạch sẽ, không giống như phòng của kỹ nữ dùng để tiếp khách, ngược lại giống như một tổ ấm gia đình nhỏ.

Doãn Nhiên không phải là người dễ dãi, hắn không muốn đem những người đàn ông có mùi hôi về nhà, cho dù hắn cũng không thường ở trong căn nhà nhỏ này đi nữa.

Thường thì hắn sẽ học các chiêu trò tinh vi của những kẻ săn mồi trong giới ăn chơi, tìm một góc nào đó, đè bẹp những tên đàn ông còn mang quần áo, rồi nhanh chóng rời đi.

Tuy nhiên, Vương Lỗi lại không biết những điều này. Hiện tại, anh đang đứng bất an ở cửa, ngượng ngùng bước vào.

Chỉ đến khi Doãn Nhiên thay đổi giày dép xong, quay lại thì thấy Vương Lỗi vẫn đang đứng ở cửa, hắn lập tức hiểu rõ.

Doãn Nhiên chọn một vẻ mặt tươi tắn nhất, xuân sơn dường như lông mày, nhuyễn thanh mở miệng: "Anh trai, anh cứ vào thẳng đi, em không trách anh. Nếu ghét anh, em đã không đi cùng anh đâu."

Vương Lỗi lập tức trầm mặc. Anh im lặng thay đổi giày dép, im lặng đi theo Doãn Nhiên đến cửa phòng ngủ, im lặng làm theo tất cả chỉ dẫn của cô để rửa mặt sạch sẽ.

Sau khi rời phòng tắm, Vương Lỗi vẫn không nói một lời.

Doãn Nhiên cho rằng hắn đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh, đang chuẩn bị động viên bằng vài lời an ủi thì Vương Lỗi chợt mở miệng. "Em gái, em... khi nói chuyện cũng nên chú ý một chút... đừng thô lỗ quá... Sau này sẽ khó gả chồng."

Doãn Nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không ngờ anh chàng lại suy nghĩ nửa ngày chỉ để khuyên hắn chuyện này.

"Anh không phải lo, em cũng không định lấy chồng."

"Tại sao?" Vương Lỗi ngạc nhiên, anh há miệng thở dốc, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Doãn Nhiên xinh đẹp như thế, nếu anh có tiền, nhất định sẽ cưới cô về ngay, không để cô phải chịu khổ và làm cái loại nghề này.

Doãn Nhiên chỉ mỉm cười không giải thích.

Hắn lại quan sát Vương Lỗi kỹ càng hơn, anh ta sau khi tắm rửa xong, đầu tóc lộn xộn dựng đứng đã trở thành phẳng phiu, ngoan ngoãn, vết bẩn lưu trên khuôn mặt cũng biến mất, trông không còn lôi thôi lếch thếch, mà ngược lại, còn rất điển trai.

Vóc dáng của Vương Lỗi cũng thực tốt, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp. Do làm việc nặng nhọc nên cơ bắp trên người rất săn chắc, cơ ngực cơ bụng, thậm chí cả những đường gân cũng rất rõ ràng. "Không kém một vận động viên chuyên nghiệp," Doãn Nhiên âm thầm khẳng định.

Vương Lỗi sở hữu vòng eo và cánh tay săn chắc, những gân xanh từ eo chạy dọc xuống đến vùng bụng nhỏ, phía dưới bị khăn tắm che khuất. Loại phong tình này càng khiến con người ta máu huyết dâng trào.

"Anh trai, sau khi tắm xong anh càng hấp dẫn nha. Anh có bạn gái chưa vậy?"

"Không có." Vương Lỗi chém đinh chặt sắt nói. Nếu có bạn gái, anh sẽ không học hỏi phiêu xướng về loại chuyện này qua những người làm việc trong làng như vậy.

"Tại sao ạ? Anh hấp dẫn như vậy, em có thể làm bạn gái anh không?"

Đôi mắt Vương Lỗi sáng lên, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, anh vẫn phải nhịn đau từ chối.

"Gia đình tôi... rất nghèo," anh nói những lời này không hề hèn mọn, nhưng nghe thấy rõ nỗi khổ sở. Anh đã mất đi rất nhiều cơ hội được phụ nữ yêu thương chỉ vì hoàn cảnh gia đình.

"Em không chê anh đâu." Doãn Nhiên tiến lên, bàn tay trắng nõn nắm chặt bờ vai cường tráng của Vương Lỗi, hơi thở ấm áp ghé bên tai anh.

"Lỗi ca, em muốn làm anh thoải mái." Doãn Nhiên nói, tay duỗi ra hạ góc khăn tắm quấn quanh eo Vương Lỗi, tay khéo léo chui vào.

---------

P/S: Mấy đoạn đầu tráng thụ vẫn chưa biết tên yêu nghiệt kia là nam nên khi suy nghĩ sẽ có vài chỗ mình để là “cô”, sau này sẽ sửa toàn bộ là “hắn” cho hợp hoàn cảnh ạ!