Chương 2.2: Cùng Nam Nhân Lên Giường Thích Hơn Nữ Nhân Nhiều, Người Thành Phố Đều Chơi Như Vậy (H+)

Vừa đặt ngón tay lên dươиɠ ѵậŧ của Vương Lỗi, Doãn Nhiên đã cảm nhận được nam nhân bên cạnh giật bắn mình.

Vương Lỗi đẩy ra: "Đừng làm thế."

Anh đẩy Doãn Nhiên ra, nhưng động tác lại thật nhẹ nhàng, một chút ý tứ từ chối cũng không có.

Doãn Nhiên cười khẽ, không chấp nhặt với anh. Ngón tay ôm chặt dươиɠ ѵậŧ nam nhân, linh hoạt vuốt ve lên xuống.

Bốn ngón tay thon dài của hắn bao quanh thân cán, dùng lớp chai mỏng vuốt ve trên đỉnh qυყ đầυ, ngẫu nhiên sẽ siết chặt hơn một chút, ép sát vào lòng bàn tay.

Vương Lỗi bị sờ đến thở dốc, mặt anh đỏ lên, thoạt nhìn rất hung tợn.

Doãn Nhiên lại không sợ, anh biết rõ kiểu nam nhân này là loại đơn thuần, giống như một con trung khuyển, đã thuần phục rồi thì sẽ rất nghe lời.

Doãn Nhiên dùng móng tay khướt lên qυყ đầυ của Vương Lỗi, lòng bàn tay ấn nhẹ vào mắt mã, chỉ trong chốc lát, dịch thể đã trào ra, ướt đẫm đầy ngón tay hắn.

Doãn Nhiên chưa dừng lại, hắn nhẹ nhàng thoa lên khắp thân thịt cùng khe mũ, kí©h thí©ɧ Vương Lỗi nổi lên phản ứng.

Chỉ qua vài phút vuốt ve, dươиɠ ѵậŧ trong lòng bàn tay Doãn Nhiên đã dần dần phình to, cứng rắn như sắt, nhiệt độ cũng nóng đến doạ người, dường như có thể thiêu cháy được làn da bỏng rát.

Cuối cùng, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, mạnh mẽ tuốt lộng, Vương Lỗi không thể nào chịu đựng nổi, bắn xuống.

Lúc này, Doãn Nhiên mới rút tay ra khỏi cơ thể anh ta.

"Lỗi ca, em không lừa anh chứ, thoải mái lắm đúng không?" Doãn Nhiên mềm mại tựa vào ngực Vương Lỗi, nhão nhão dính dính hỏi.

"Ừ..." Vương Lỗi trả lời, thanh âm hơi buồn bực.

Thực sự rất thoải mái, còn thoải mái hơn nhiều so với những lần anh tự sướиɠ trước đây, nhưng anh lại không muốn thừa nhận.

"Đừng có gấp, em còn có thể làm cho anh thoải mái hơn cơ." Doãn Nhiên khúc khích cười, dùng mười ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Vương Lỗi, khơi gợi ra tiếng lòng của du͙© vọиɠ.

Bị Doãn Nhiên trêu chọc, Vương Lỗi cảm thấy hơi tức giận, nói muốn làm cho mình càng thoải mái hơn, liền đoán được tiếp theo sẽ là gì.

Dù anh chưa từng có quan hệ với phụ nữ, nhưng cũng không ít lần bắt gặp những cặp đôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Nghĩ đến đây, những hình ảnh ấy lại hiện lên trong đầu Vương Lỗi.

Một chiều hè oi bức, hoàng hôn đỏ thẫm như máu, nhuộm đỏ bầu trời. Giữa cảnh sắc huyết hồng, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân vang lên như mèo con, hai thân xác giao triền thành củi khô gặp lửa lọt vào mắt anh.

Vương Lỗi biết rình coi không phải là điều tốt, nhưng anh lại không thể nào kiềm chế được bước chân.

Cách đó không xa, mặt trời tròn trịa như đang chìm xuống ngôi mộ, không ngừng lặn xuống, như một chuỗi hiển hách của sự tử vong.

Những người yêu nhau đó có những người đã kết hôn, có nhiều quả phụ và đàn ông có vợ, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là người nam nhân mông rộng chân dài đang đè trên người nữ nhân, ngậm mυ"ŧ đầṳ ѵú trắng nõn ấy vào trong khoang miệng.

Mãi đến khi Doãn Nhiên dẩu đôi môi đỏ mọng lên, duỗi tay ra chụp vào mặt Vương Lỗi, anh mới lấy lại được tinh thần.

Do dự vươn tay, đi vào phía sau ôm lấy chiếc mông cong tròn của Doãn Nhiên, xoa bóp vài lần. Sau đó theo đường ren trên váy, anh tiếp tục sờ soạng.

Từ phần đùi mịn màng, Vương Lỗi dần sờ xuống giữa hai chân, tìm kiếm một khe hở bí mật. Lại phát hiện ra ở nơi đó không phải u cốc mật huyệt gì, mà lại là một gói đồ vật căng phồng.

Vương Lỗi bị doạ không nhẹ, lắp bắp kinh hô: “Em... Em... Em là nam.” Hắn mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay là ngượng ngùng nữa.

“Em là nam, anh liền không thích nữa sao? Lỗi ca, anh cũng thật vô tình.” Doãn Nhiên giận dỗi, đôi tay ấn trên ngực Vương Lỗi, kéo anh đang thất thểu lùi về phía sau đến bên mép giường.

Doãn Nhiên ngồi lên đùi anh, tay ôm phần cổ, nói ra những lời lừa gạt: “Tin tưởng em, cùng nam nhân lên giường sẽ thoải mái hơn nữ nhân nhiều, người thành phố đều chơi như vậy.”

“Thật không?” Vương Lỗi nửa tin nửa ngờ hỏi, anh cho rằng kiến thức của mình còn quá hạn hẹp.

“Đương nhiên, em lừa anh làm gì chứ? Anh cũng đâu có tiền?”

“Vậy... được rồi.”

Nói xong, hắn lại nhớ đến một vấn đề nên đã hỏi lại Doãn Nhiên: “Hai nam nhân làm sao lên giường? Cả hai đều không có... cái kia...”

“Đừng gấp, em sẽ dạy anh.” Doãn Nhiên đè Vương Lỗi lên giường, kéo khăn tắm của anh ra, hai người khỏa thân ôm chặt nhau, theo sự kí©h thí©ɧ của Doãn Nhiên, thân thể họ không ngừng cọ xát.

Doãn Nhiên vươn tay phải, vuốt ve từ qυყ đầυ đến mã mắt, lòng bàn tay dọc theo dươиɠ ѵậŧ Vương Lỗi với mũi khe và gân xanh, ấn ép nhẹ nhàng.

Ở phía trên, hắn cũng đồng thời mυ"ŧ chặt đầṳ ѵú của Vương Lỗi vào trong khoang miệng.

Đầṳ ѵú của Vương Lỗi cứng ngắc lại có chút màu thâm, giống như viên đá nhỏ chọc thẳng hai bên l*иg ngực rộng.

Doãn Nhiên dùng răng nhẹ nhàng gặm nhấm, làm cho hai vật nhỏ ấy trở nên mềm mại.

Đầṳ ѵú mềm dẻo, dươиɠ ѵậŧ của hai người lại bắt đầu cương cứng.

Doãn Nhiên quỳ xuống, dùng đầu gối nâng cẳng chân cường tráng của Vương Lỗi, đỡ lực như thể muốn giảm bớt áp lực lên eo cho anh, qυყ đầυ chạm vào huyệt khẩu, nhẹ nhàng ma sát, biến nơi đó trở nên ẩm ướt và trơn mềm.

Côn ŧᏂịŧ rất nóng, độ cứng cũng kinh người, qυყ đầυ vừa tiến vào huyệt khẩu, Vương Lỗi đã gần như kêu lên vì sợ hãi.

"Đừng... em gái, không phải, Doãn Nhiên... Đừng chạm vào nơi đó, dơ lắm."

"Không dơ, em không khinh anh." Doãn Nhiên nói, nhăn mày vì ham muốn, hắn đâm nhẹ qυყ đầυ vào trong nhục huyệt, từ từ thâm nhập vào sâu bên trong.

Vừa mới đâm vào, qυყ đầυ đã bị ép chặt bởi từng cơn co thắt, thịt non trước cửa huyệt đã bị căng thành màu trong suốt.

Vương Lỗi muốn co chân lại nhưng đã bị Doãn Nhiên ngăn chặn chặt chẽ.

"Đau quá," Vương Lỗi nhăn mày, mồ hôi lạnh chảy ra, van xin tha thứ với giọng nức nở: "Doãn Nhiên, em quá to, không thể tiến sâu hơn được."

Anh nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy bên dưới của Doãn Nhiên, trông thật kinh khủng đáng sợ, đã dài còn to, gân xanh quấn quanh, giống như khoai lang đỏ vùi sâu trong đất.

Doãn Nhiên không nói gì, hắn hôn nhẹ lên trán của Vương Lỗi, đung đưa hông chậm rãi, động tác đều là ôn tồn và dịu dàng để thăm dò mật huyệt.

Một lát sau, "Lỗi ca, là anh cắn em quá chặt mới đúng!”.

Nghe lời hạ lưu này, Vương Lỗi từng bị đau đớn làm mất màu mặt bỗng trở nên đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Không phải, anh không có... không có co chặt, không cắn em.”

----------