Chương 3.1: Ai Là Lão Công, Ai Là Lão Bà (H+)

“Không có?” Doãn Nhiên nhướng mày, giễu cợt ghẹo: “Nếu không phải sự thật thì cái gì đang kẹp gà của em đấy?”

"Thật sự không có... đàn ông không có... cái mà em nói." Vương Lỗi không nhận ra Doãn Nhiên là đang trêu chọc mình, miệng vẫn cứ vụng về giải thích, “Nơi em chơi chính là lỗ… hậu…”

“...”

Doãn Nhiên mặt đen, “Lỗ hậu cũng là huyệt, bằng không, em thọc vào cái miệng của anh nhé?”

Nói xong, hắn cũng hết cái để nói, đầu óc choáng váng giống nhau, cùng Vương Lỗi, kẻ ngây thơ to xác này, tranh cãi cái chủ đề này làm gì cơ chứ?

Hắn thẹn quá thành giận, hung hăng một nhát đĩnh eo, qυყ đầυ vận sức chờ phát động, cường nghạnh phá vỡ đường hẹp nơi tràng đạo, côn ŧᏂịŧ thô dài lập tức thao vào một nửa.

“Tôi đã nói là nó thì chính là nó, chết tiệt, tôi muốn đem anh thao chết, chơi lỗ huyệt anh thành tan nát.”

Khi Doãn Nhiên sinh khí cũng rất xinh đẹp, mặt như xuân hoa, kiều mị không giảm, ngay cả việc bĩu cánh môi nhỏ nhắn lên cũng bị hắn làm ra phong tình vạn chủng.

Đẹp đến mức không thể tưởng tượng được, Vương Lỗi lập tức ngây người.

Quả thực, mỹ mạo đúng là gϊếŧ người, Vương Lỗi bị sắc dụ, anh chợt bối rối, ngoan ngoan ngoãn ngoãn phụ họa theo: “Em nói cái gì thì chính là cái đó, đừng tức giận nữa, được không?”

Nghe anh dỗ dành, Doãn Nhiên mới nhận ra mình cũng quá nhỏ nhen, lòng dạ có hơi hẹp hòi một chút, giống như em út bị cha mẹ nuông chiều đến mức sinh hư.

Hắn đành thả lỏng, hơi bĩu môi, rồi cúi người dính sát trên người Vương Lỗi, l*иg ngực của hai người bên nhau, giống như nam châm âm dương, hút cực kì mãnh liệt.

Nằm trên người Vương Lỗi, lòng bàn tay anh to như chiếc quạt hương bồ nhưng lại rất ôn nhu, từng chút từng chút vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của hắn.

Hơi thở nặng nề phả trước chóp mũi Doãn Nhiên, bộ ngực lớn của Vương Lỗi đã bị trọng lượng cơ thể của hắn đè bẹp, đầu nhũ giống viên đá nhỏ cọ vào da thịt hắn.

Như thể bị kí©h thí©ɧ, mông hắn dập mạnh về trước, hệt như một con chó đực đang thực hiện giao cấu, phấn khích thao vào lỗ trinh xử nam kia.

Qυყ đầυ xâm lấn từng tầng thịt ruột, dần dần tiến sâu vào tâm huyệt. Gân guốc dữ dằn cũng trượt dài trong nhục động, mài cọ lên những mị thịt mềm mại, kéo theo một trận tê ngứa.

Ban đầu chỉ đơn thuần là đau, nhưng sau đó, cảm giác đau lại biến dần thành sảng. Hậu huyệt rất ngứa, côn ŧᏂịŧ của Doãn Nhiên lại thô to, cong dài, đỉnh vào rất sướиɠ.

Vương Lỗi bắt đầu thở dốc, cổ họng phát ra những thanh âm mà chính anh cũng không ngờ được.

“Ư…… A a…… Ha…… A……”

Nghe thấy tiếng rên da^ʍ như mùa xuân của anh, Doãn Nhiên cong môi cười, vừa kịch kiệt đâm thao vừa nhân cơ hội xác lập ngay quan hệ: “Lão bà, có thoải mái hay không?”

Cách gọi “lão bà” làm Vương Lỗi tỉnh táo lại. Anh nề nếp sửa đúng cho Doãn Nhiên: “Anh là nam, em không thể gọi anh là lão bà. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa kết hôn.”

“Được, được, được.” Doãn Nhiên không để ý sự tự trọng của Vương Lỗi, cũng tự động xem nhẹ nửa câu nói phía sau của anh.

Hắn chấp nhận sửa lại: “Em đây là lão bà được chưa.”

“Vậy, lão công ạ, lão bà phục vụ anh có thoải mái không?”

Nghe hắn kêu như vậy, Vương Lỗi có một loại thoả mãn quỷ dị. Cho dù mông bị thao đến nở hoa toe toét, nhưng được gọi là lão công, anh vẫn cảm thấy hình tượng của mình dần trở lên cao lớn.

Vương Lỗi trong lòng hân hoan, nhưng lại không để lộ ra trên gương mặt. Trước khi thoải mái thừa nhận, anh đã bổ sung thêm, “Vốn dĩ, em xinh đẹp như vậy, nên làm vợ mới là điều tốt nhất, vợ là để yêu thương, sau này làm chồng, lão công sẽ chăm sóc em thật tốt."

Anh nói cả mớ lời tưởng chừng như không liên quan, nhưng Doãn Nhiên vẫn nghe rõ từng chữ.

Đêm đầu tiên bọn họ lên giường, Vương Lỗi đã lập tức nghĩ đến tương lai, nói Doãn Nhiên không mềm lòng là giả.

Hắn chưa kịp nói gì, Vương Lỗi lại tựa hồ nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, hoảng hốt hỏi: "Em có thể không đi tiếp khách trong vài ngày tới không?" Lúc này, Vương Lỗi đang rất căng thẳng, sợ hãi câu trả lời sẽ là phủ định.

Cơ bắp của anh căng chặt, tràng đạo gắt gao kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, khẩn trương giữ chặt Doãn Nhiên ở lại, luyến tiếc buông ra.

Hành động này càng tăng thêm mười phần lực hút, thắt lên côn ŧᏂịŧ liếʍ láp toàn bộ, từ qυყ đầυ, gân máu đến thân côn, mυ"ŧ mát không buông tha một góc nhỏ nào.

Doãn Nhiên bị cắn đến cao trào, cả người như bị điện giật sảng khoái, cảm giác khoái lạc bắt đầu lan tỏa từ dưới thân lên, cuộn trào như một làn sóng cuốn đến tận đỉnh đầu.

Hắn say mê hưởng thụ loại đê mê này, quên phéng luôn việc phải trả lời người kia.

Rơi vào cái nhìn của Vương Lỗi lại cho rằng, hắn là đang lúng túng.

Anh không đủ tự tin nhưng vẫn nói thêm: "Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, ngày mai liền đưa hết cho em, em không cần phải tìm đến người khác."

Doãn Nhiên cúi đầu, nhìn anh chăm chú, hắn bỗng nổi lên ý trêu đùa, giả vờ khó xử nói: "Nhưng mà chúng ta mới quen nhau có một ngày thôi đó."

"Em sao có thể nói vậy? Chúng ta..." Vương Lỗi tức giận, không màng côn ŧᏂịŧ của Doãn Nhiên vẫn còn đang cắm trong người mình, cố chấp kẹp chặt nó muốn ngồi dậy.

“Chúng ta đã lên giường rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, em đợi anh trước được không?" Giọng nói của anh mang theo tia khẩn cầu. Anh không để Doãn Nhiên trở thành kẻ bán thân, ngược lại lại biến hắn thành một thiếu nữ đại khuê hoa cúc, ngây ngô tưởng rằng họ đã có quan hệ, là chính anh đã làm ô uế hắn, cần phải ra dáng chịu trách nhiệm.

Tuy Doãn Nhiên giống như một bông hoa giữa muôn ngàn bụi, lá chẳng dính thân, lòng hắn cứng hơn bàn đá, sẽ không một chàng trai nào có thể lay chuyển được.

Nhưng khi gặp được người chiến sĩ thuần khiết này, hắn đúng là…… không đỡ được!

"Anh thích em đúng không, Lỗi ca?" Doãn Nhiên giữ chặt Vương Lỗi không cho anh ngồi dậy.