Chương 4.1: Sao Em Cứ Thích Chọc Mông Người Ta Như Vậy?

"Được chứ, chỉ cần em dồn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại, tích lũy đủ rồi bắn vào anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ mang thai." Doãn Nhiên cười cười.

Sau khi thỏa mãn xong, nhục hành cắm trong cơ thể Vương Lỗi vẫn chưa muốn rút ra, Doãn Nhiên làm nũng, hôn nhẹ lên đôi môi ướt đẫm mồ hôi của anh, khẽ rầm rì: "Lỗi ca, tóc của anh dài quá, nếu rảnh thì để em cắt cho anh nhé."

"Được," Vương Lỗi gật đầu, để Doãn Nhiên ôm mình trong vòng tay, dần chìm vào giấc ngủ.

Mười mấy phút sau, nhìn thấy Doãn Nhiên đã sắp ngủ, nhưng côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn cắm sau mông mình, bít không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.

Vương Lỗi xác thực không biết, sau khi quan hệ mà không rửa ráy sạch sẽ thì rất dễ sinh bệnh. Anh chỉ đơn thuần thấy không được thoải mái, bụng trướng đầy, tràng đạo dường như luôn bị tắc nghẽn, cảm giác dị vật rất cường liệt.

Vì thế, Vương Lỗi thật nhẹ nhàng đẩy Doãn Nhiên ra khỏi người, vừa làm xong động tác này, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tắc nghẽn trong nhục huyệt liền chảy ra đặc sệt.

Vương Lỗi kinh hách, nhanh chóng kẹp chặt mông lại, chỉ sợ bản thân làm dơ ga giường của Doãn Nhiên. Thậm chí, anh còn luống cuống đặt một bàn tay lót ở dưới mông, tiếp nhận vào lòng.

Doãn Nhiên đang mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh Vương lỗi che mông, hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thấy ánh mắt Vương Lỗi nhìn lại, hắn từ trên giường đứng dậy, đi đến bên anh, dịu dàng nói: "Đi thôi Lỗi ca, tới phòng tắm, em giúp anh rửa sạch."

Vương Lỗi đỏ mặt đi theo Doãn Nhiên, để lão bà nhìn thấy mình trong tình trạng đó, anh cảm thấy cực kì ngượng ngùng.

Vào trong phòng tắm, Doãn Nhiên để Vương Lỗi ghé vào mặt tường được lát bằng gạch men sứ, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng cắm vào bên trong, hắn khuấy động ruột tràng, nhô lên khớp xương để cọ.

Doãn Nhiên cố ý mở rộng ngón tay ra, banh rộng thành ruột căng về hai phía, dẫn đường cho dòng chất lỏng màu trắng bám vào ngón tay, chảy dọc ra bên ngoài.

Sau khi rửa sạch cửa huyệt, Doãn Nhiên lại không có ý định rút tay về, hắn xấu xa đẩy vào sâu hơn, hai ngón tay khép lại, quấy đến khi lỗ huyệt phát ra tiếng nước "òm ọp òm ọp".

Vương Lỗi mặt đỏ tai hồng, anh cật lực khép lại hai chân, xấu hổ cực kì, "Được rồi, sao em lại cứ thích chọc mông người ta như thế?"

Doãn Nhiên dở khóc dở cười, đồ ngốc này thật không hiểu phong tình nhưng đánh bậy đánh bạ vẫn là nói đúng một sự thật.

"Rồi, rồi, rồi, em không chọc anh nữa."

Lần này, Doãn Nhiên thành thật hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng rửa sạch nốt phần dịch tinh còn sót lại, sau đó giúp cả hai cùng tắm rửa rồi quay lại giường.

Hai người thân mật ôm nhau, Doãn Nhiên chưa từng để người lạ ở lại phòng mình qua đêm. Nghĩ rằng đêm nay sẽ khó thích ứng và ngủ không yên, nhưng hắn lại không ngờ, chỉ trong chốc lát được Vương Lỗi ôm vào lòng, hắn đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thậm chí, khi hắn mở mắt ra, mặt trời đã lên đến con sào.

Ngó sang bên cạnh, bóng dáng của Vương Lỗi đã không còn nữa, có lẽ anh đã dậy sớm để quay lại công trường làm việc.

"Gia hoả này, nói đi là đi, đến phương thức liên lạc cũng không thèm để lại.” Doãn Nhiên nghĩ mà tức, biết là đã có hệ thống ở đây, hắn cũng không lo không tìm được người, nhưng mà cách anh ta rời đi như thế, hắn mạc danh nhớ tới hình tượng của bản thân trước kia, tra nam rút điểu vô tình, xách quần lên bỏ chạy.

"Thôi, thôi… quên đi.” Doãn Nhiên duỗi người, sau khi rửa mặt sạch sẽ, hắn đi ăn cơm. Chỉ sau khi no nê rồi, hắn mới bắt đầu nhớ lại cốt truyện.