Chương 3: Ngày Đầu Tiên Ở Trại Giam Không Gian

Hạ Diện Tâm nghẹn họng. Anh muốn nói cho Nhϊếp Tẫn Hàn biết những suy nghĩ và trăn trở của mình. Nhưng anh mắt đầy thù hận của Nhϊếp Tẫn Hàn đã khiến Hạ Diện Tâm không cất nổi thành lời. Và anh càng thêm chết lặng khi Nhϊếp Tẫn Hàn gằn giọng:

- Hạ Diện Tâm, anh đúng là vừa đê tiện vừa hèn hạ. Tôi ghê tởm anh. anh cho rằng anh cúi đầu nhận tội vậy là đã xong rồi sao? Không đâu, Hạ Diện Tâm, sự trả thù của tôi chỉ mới bắt đầu thôi. anh hãy chờ mà nhận quả báo thích đáng cho sự đê tiện bẩn thỉu của anh đi.

Nhϊếp Tẫn Hàn nói xong thì lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Hai con rô – bốt vẫn chậm rãi lăn bánh, Hạ Diện Tâm ngoái lại nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của hắn. Khi đó, Hạ Diện Tâm còn chưa hiểu rõ được lời nói của Nhϊếp Tẫn Hàn. Nhưng chẳng bao lâu sau, Hạ Diện Tâm đã thấm thía những lời đó. Quả thật, sự căm hận của Nhϊếp Tẫn Hàn vốn không thể chỉ vì Hạ Diện Tâm bị tù giam mà vơi bớt. Không chỉ vậy, ngày mà Hạ Diện Tâm đặt chân vào trại giam không gian mới là lúc sự trả thù của Nhϊếp Tẫn Hàn bắt đầu.

Trại giam không gian thứ sáu mươi chín vốn là một tinh cầu lơ lửng trong phạm vi cố định giữa không gian tăm tối. Nơi đó tách biệt với các hành tinh khác, cho dù tù phạm có muốn trốn chạy cũng không có cách nào. Vì thế, trại giam vốn không cần những song sắt hay những căn phòng giam cách biệt. Toàn bộ tinh cầu này chính là một phòng giam. Và trại giam không gian thứ sáu mươi chín chính là nhà ngục để giam giữ những tên tội phạm hung hãn nhất, cứng đầu nhất, tàn bạo nhất. Đa số bọn chúng đều đã bị phán tội tử hình nên càng trở nên bất cần, không hề sợ bị trừng phạt.

Vì vậy, việc Hạ Diện Tâm vốn chỉ bị phạt tù giam trong sáu năm lại phải đến trại giam không gian số sáu mươi chín là một trong số những ngoại lệ. Bởi vì, vụ án khiến Hạ Diện Tâm bị định tội là một vụ trọng án, anh hưởng rất lớn đến danh dự của nhân loại ở Trái Đất và của cả quái vật không gian. Thế nên, Trái Đất đã tạo áp lực rất lớn, muốn trừng phạt thật nặng hung thủ để làm gương, cũng là để lấy lại danh dự cho loài người.

Ngay giây phút đầu tiên đặt chân lên tinh cầu là trại giam không gian số sáu mươi chín, Hạ Diện Tâm đã bị một bàn tay lông lá thò tới muốn nắm lấy đầu của anh. Vốn đã cảnh giác từ trước, Hạ Diện Tâm nhanh nhẹn tránh thoát được. anh lùi lại, nhìn đám tù phạm với nhiều hình thù quái dị đang gườm gườm nhìn mình với khí thế hung hãn và không hề có một chút thiện ý nào. Hạ Diện Tâm căng thẳng nói;

- Tụi bây muốn gì? Đừng làm bậy, ngoài kia còn có quản ngục…

Hạ Diện Tâm chỉ muốn nhắc nhở lũ tù phạm. anh không muốn gây sự. anh chỉ muốn cố gắng chịu đựng sáu năm để quay về Trái Đất, tìm hiểu cho rõ chuyện vụ án oan ức của mình. Thế nhưng lũ quái vật kia lại không hề muốn để cho Hạ Diện Tâm yên ổn. Lời nhắc nhở của Hạ Diện Tâm lại bị bọn chúng cố ý hiểu thành lời khıêυ khí©h. Gã quái vật lông lá vừa muốn nắm đầu của Hạ Diện Tâm nhìn quanh một vòng rồi phá lên cười, dài giọng như giễu nhại:

- Này, thằng khốn loài người muốn mách với quản ngục đấy!

Cả đám quái vật ré lên cười. Hạ Diện Tâm cảm thấy khó hiểu. Điều anh vừa nói có gì đáng cười đến như thế sao? Đám quái vật ấy thế mà lại phản ứng như vừa nghe một câu chuyện rất buồn cười.

Cả bọn cười sặc sụa một lúc, rồi một gã trên cơ thể mọc đầy gai nhọn tỏ vẻ tốt bụng giải thích cho tù phạm mới tới hiểu rõ “luật lệ” ở nơi này:

- Thằng khốn mới tới, mày có điều không biết rồi. Ở đây, quản ngục chỉ cần không có ai vượt ngục là được rồi. Còn tất cả những trò “tiêu khiển” của tụi tao, quản ngục sẽ không quản tới, cũng quản không nổi đâu. Nếu tụi tao muốn “chơi đùa” với mày, quản ngục cũng chỉ có cách là phạt hết tất cả mà thôi.

Gã quái vật đầy gai nhọn này có vẻ đã học ngôn ngữ của loài người khá tốt, cách dùng từ của gã khá uyển chuyển. Dù vậy, Hạ Diện Tâm vẫn có thể hiểu được, những trò “tiêu khiển” và “chơi đùa” mà gã ta nói đến chắc chắn không phải là trò gì hay ho hoặc vui vẻ, thân thiện. Quả nhiên, gã đầy gai nhọn vừa nói xong thì trước mặt của Hạ Diện Tâm đã có một cú đấm từ đám đông quái vật bất ngờ vung tới. Hạ Diện Tâm nghiêng người né tránh rồi tung chân đáp trả. Lũ quái vật dạt ra một chút. Chúng có vẻ bất ngờ khi chàng trai loài người trông nhỏ bé hơn hẳn so với chúng lại có thể có can đảm để tránh né và còn dám phản công.

Thật ra Hạ Diện Tâm cũng biết rõ tương quan lực lượng giữa anh và lũ quái vật kia có sự chênh lệch rất lớn. Dù tính về số lượng, hay tính về hình thể, thì Hạ Diện Tâm chỉ có một mình, lại mang nhân dáng vốn không thể đồ sộ, thô kệch như quái vật được. Thế nên anh không hề muốn chủ động gây sự.