Chương 1: Bạn Có Sợ Chó Không?

"Chó thì có gì mà phải sợ chứ?" - Ngọc Tuấn bác bỏ lời kể khoa trương của đám nhóc trước mặt, cười nhạo bọn nó - "Đúng là mấy tấm chiếu mới."

Nhưng Ngọc Tuấn vừa lên tiếng trông như chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Hè năm nay, anh cùng bố mẹ về quê thăm họ hàng. Do tính cách hồ hởi, tinh nghịch, anh nhanh chóng kết bạn với lũ trẻ trong làng. Đám nhóc này đi theo Ngọc Tuấn cả ngày, khiến anh có cảm giác được sùng bái, vô cùng thỏa mãn.

Sơn Dũng nheo mắt, trịnh trọng nói: "Anh Tuấn đừng coi thường, ở phía đông làng mình có một đàn chó hoang, tụi nó vô cùng hung dữ cứ như đã thành tinh ấy, từ đó phía đông biến thành khu vực cấm, không ai dám bén mảng tới luôn."

Sơn Dũng năm nay mười bốn tuổi, mới vô lớp chín, nổi danh là nghịch phá nhất làng. Cậu có một người em trai tên là Thuận Thành, tính cách hoàn toàn trái ngược - điềm tĩnh, hướng nội và chuyên tâm học tập. Người ta rất hy vọng rằng Thuận Thành sẽ có thể vào được một trường cấp 3 công lập danh tiếng trong thành phố và đạt được thành công trong tương lai.

Thuận Thành khẳng định lời của anh hai: "Đúng vậy anh Tuấn. Mấy con chó đó thực sự rất hung dữ. Người bình thường không dám đến gần. Cổng làng phía đông có một con sông, chiều nào đi học về tụi em cũng ra sông chơi, bây giờ thì không dám ra đó nữa, sơ hở một cái là bị chó hoang cắn như chơi."

Cậu ta nhổ nước bọt xuống đất, bày tỏ sự phẫn nộ sâu sắc của bản thân.

Những đứa trẻ còn lại nhìn nhau sợ hãi.

Ngọc Tuấn nhảy xuống từ trên gò đất, phủi bụi đất trên mông, khinh thường nói: "Một đám chó hoang mà thôi, có gì phải sợ chứ? Hôm nay anh tụi bây sẽ chỉ cho tụi mày cách đánh chó hoang, sút đít tụi nó bay thiệt xa luôn..."

Ngọc Tuấn dừng một chút rồi nói tiếp: "Rồi tụi bây sẽ phải lác mắt tung hô tao cho coi!" - Nói xong, anh xác định phương hướng rồi nhanh chóng dẫn bọn trẻ đi về cổng làng phía đông.

Chẳng bao lâu, họ đã đến nơi, đường đi bị chia làm hai phần bởi một cây hòe già khô héo.

Sơn Dũng ôm gốc cây không chịu tiến về phía trước: "Anh Tuấn ơi, tụi em không dám đi xa hơn đâu. Địa bàn của bầy chó hoang dọc theo con đường này chỉ khoảng hai trăm mét thôi đó."

Những người còn lại núp sau lưng Sơn Dũng, tỏ vẻ cho dù Ngọc Tuấn có bắt ép ra sao thì tụi nó cũng sẽ không đi.

Ngọc Tuấn nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to. Điều anh khinh bỉ nhất chính là sự mê tín và ngu dốt của những đứa trẻ trong làng, không hiểu sao tụi nó vẫn sống như thể chúng đang ở trong xã hội cũ vậy. Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, thế mà tụi nó vẫn tin mấy chuyện chó thành tinh. Thật ngu dốt!

Với những suy nghĩ này trong đầu, Ngọc Tuấn thẳng tiến về phía trước, chỉ để lại một câu, giọng anh dần nhỏ đi, cho tới khi im bặt: "Chờ anh Tuấn tụi mày chiến thắng trở về đi!"

Thuận Thành nhìn bóng lưng Ngọc Tuấn, thấp giọng nói: "Anh hai, lỡ anh Tuấn gặp nguy hiểm thì sao?"

Sơn Dũng nén cười, trở nên nghiêm túc nói: "Anh ấy tự mình đến đó, không liên quan gì đến chúng ta."

Thuận Thành theo bước Sơn Dũng, quay lại nhìn Ngọc Tuấn với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ở bên này, Ngọc Tuấn chỉ đi được khoảng trăm mét đã nhìn thấy một con chó hoang. Bộ lông của nó đen tuyền, đôi mắt hung dữ, đỏ ngầu và một chiếc lưỡi đen thò ra từ cái miệng rộng hơi hé mở, thở hổn hển nặng nề.

Con chó hoang này trông khỏe mạnh, không hề giống một con chó hoang, thay vào đó, nó dường như được nuôi dưỡng cẩn thận, tràn đầy sức sống.

Tụi nó dám lừa anh?

Ngọc Tuấn vô thức nhớ tới lời nói tỏ vẻ sợ hãi trước đó của Sơn Dũng, nghiến răng nghiến lợi: "Dũng, mày đợi đó cho tao."

Vì xung quanh không có chó hoang nên Ngọc Tuấn không muốn lãng phí thời gian. Anh quay người lại, chuẩn bị về nhà.

Trong khoảnh khắc Ngọc Tuấn quay người, anh cảm thấy có gì đó chạm vào chân phải của mình. Cúi đầu xuống, anh nhìn thấy một cái đầu chó to, màu vàng. Anh theo bản năng quay người lại, con chó màu đen vẫn đứng yên tại chỗ, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Vẻ mặt đó trông cực kỳ quỷ dị, giống như con người...

Ngọc Tuấn không có thời gian suy nghĩ. Anh thản nhiên nhặt một hòn đá từ đống đá gần đó và dùng hết sức ném vào con chó vàng. Không ngờ, con chó vàng dường như hoàn toàn không sợ đau, cắn vào chân anh không chịu buông ra, xé một miếng thịt.

Máu chảy...

Ngọc Tuấn chưa từng trải qua loại cảm giác này. Chỉ sau khi miếng thịt đỏ đó tách ra, anh mới cảm thấy đau đớn dữ dội. Hóa ra, không thấy thì sẽ không đau đúng là sự thật...

Ngay lập tức, con chó đen cũng lao tới.

Hai con chó đứng cạnh nhau gầm gừ với Ngọc Tuấn. Móng vuốt của chúng không ngừng cọ xát trên mặt đất, như thể chúng sắp vồ lấy anh trong giây tiếp theo.

Con chó màu vàng lúc này đầy máu nhưng cứ như không biết đau. Sau khi rũ lông khiến máu văng đầy mặt đất, nó ngước nhìn Ngọc Tuấn.

Ánh mắt ác độc khiến Ngọc Tuấn cảm thấy như thể anh không phải đối mặt với một con chó mà là một sinh vật sống đang toát ra vẻ ác ý không kiềm chế được. Anh nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Theo tầm mắt của con chó đen...

Ánh mắt nó dường như dán chặt vào cổ họng anh...

Con chó đen cười toe toét, vẻ mặt tàn ác như muốn nói: "Nhìn ngon quá..."

Ngọc Tuấn sợ hãi bởi trí tưởng tượng của chính mình.

Anh chật vật nhấc người lên, ôm tảng đá trước mặt, hét lớn: "Đừng! Đừng tới đây!"

Hai con chó vẫn bất động, dường như lại bị Ngọc Tuấn kích động thêm. Chúng cúi thấp người xuống, tạo tư thế như đang săn mồi áp sát Ngọc Tuấn.

Ngọc Tuấn dùng hết sức bình sinh, đứng thẳng và lao ra khỏi nơi đó.

Chỉ còn lại tám mươi mét.

Năm mươi mét...

Ba mươi mét...

Mười mét...

Ngọc Tuấn chưa bao giờ cảm thấy cây hòe già khô héo lại đáng yêu đến thế. Anh có một trực giác không thể giải thích được rằng cây hòe già có thể bảo vệ anh. Chắc chắn phải có lý do gì mà bọn Sơn Dũng không dám băng qua cây!

Chỉ còn lại một mét!

...

Khi mặt trời mọc, những tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Ông Hùng ý vẫn như thường lệ ra đồng làm việc. Trong lòng vui mừng, ông nghĩ đêm qua trời lại mưa, mưa cứ vừa đủ như này thì năm nay thu hoạch chắc chắn sẽ bội thu. Càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, ông nghĩ bản thân nên làm việc nhiệt tình hơn bình thường một chút.

Đi ngang qua cây hòe lớn, ông liếc nhìn thứ dưới gốc cây.

Bộ quần áo đó hình như có hơi quen mắt?

À mà thôi, công việc quan trọng hơn.

Ông Hùng bước tiếp...