Chương 23: Bị phát hiện

Edit: Gar

Hoa Nhiễm giương mắt lên, dùng ánh mắt biếи ŧɦái nhìn Oshitari Yuushi, ánh mắt của hắn tràn đầy du͙© vọиɠ như một con hồ ly màu vàng.

"Không nghĩ tới Yuushi ngươi cư nhiên lại thích cái này, tuy thực biếи ŧɦái nhưng đâu ai bắt ta thích ngươi." Nói xong cô đưa lưng về phía Oshitari Yuushi quỳ rạp trên mặt đất, chầm chậm lắc cái đuôi như thể đang rất vui vẻ.

"Không, tôi không có sở thích như vậy."

Oshitari Yuushi quay đầu lại lấy mắt kính đeo lên, rồi bắt đầu mặc quần áo vào, đương nhiên là cái áo khoác dưới đất kia khẳng định là không mặc được nữa.

"Thật là đáng tiếc, ta rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hoa Nhiễm vô cùng hứng thú mà xoay người, đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn vào thân thể Oshitari Yuushi.

"Ngày mai tôi còn đi đánh tennis."

Mặc xong quần áo, hắn bế Hoa Nhiễm đang trong bộ dạng một con hồ ly có kích cỡ như cún cưng lên, ngụ ý chính là không thể làm thêm một lần nữa.

"Ta cũng tưởng...."

Nói được một nửa, Hoa Nhiễm đột nhiên nhớ ra chuyện ngày mai Oshitari Yuushi đi đánh tennis, vậy là hắn sẽ cùng huấn luyện với hơn một nửa thành viên chính của câu lạc bộ tennis Hyotei, tháng sau sẽ diễn ra trận tranh tài quốc gia, Keigo Atobe chắc chắn cũng ở đó. Chột dạ như vậy một giây đồng hồ, cô lại lập tức nói tiếp: "Yuushi ta cũng muốn đi! Dùng bộ dáng hồ ly."

Cảm thấy vừa rồi cô đột nhiên chột dạ một giây đồng hồ, nửa câu sau lời nói cũng như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Đưa Hoa Nhiễm từ trong lòng ngực giơ lên, Oshitari Yuushi nhìn chằm chằm vào mắt cô một hồi lâu mới ôm trở về rồi trả lời: "Ân, sao lúc biến thành hồ ly đôi mắt cô lại chuyển thành màu nâu?"

—— bởi vì hồ ly màu vàng có đôi mắt hồng nhạt rất dễ gây chú ý, sẽ rất nhanh chóng bị nhận ra!

Nguyên nhân thực sự Hoa Nhiễm đương nhiên là không bao giờ nói ra, cô cuộn tròn ở trong lòng ngực Oshitari Yuushi lại bắt đầu dựng chuyện nói dối: "Bởi vì chỉ khi biến thành hình người, ta mới có thể thay đổi màu sắc của đôi mắt, ta thích màu hồng nhạt."

"Còn nữa, chúng ta muốn trở về như thế nào?"

Thế là Hoa Nhiễm biến thành bộ dáng đại hồ ly, đưa Oshitari Yuushi về nhà. Cưỡi một con hồ ly thật lớn bay ở trên trời, loại trải nghiệm này với hắn mà nói quả là kí©h thí©ɧ.

Đối với việc con trai mình tối muộn rồi mới về nhà lại còn nhặt theo một con hồ ly, Oshitari cũng không phàn nàn gì, ở trong mắt bà đứa con trai này không chỉ trưởng thành sớm mà còn rất thông minh, cơ hồ bà cùng chồng không cần phải lo lắng gì.

"Thật hạnh phúc a, Yuushi."

Tùy tay thiết kế một cái kết giới cách âm, Hoa Nhiễm biến trở về hình người, nằm trên người Oshitari Yuushi trong bồn tắm.

Da thịt dán lên nhau ở trong làn nước ấm áp, Oshitari Yuushi cảm giác được du͙© vọиɠ của chính mình dần dần to lên và đứng thẳng. Chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì, ham muốn quá độ có hại cho sức khỏe, hơn nữa ngày mai hắn còn tham gia huấn luyện.

"Tiểu Nhiễm ——" Oshitari Yuushi hạ giọng ở bên tai Hoa Nhiễm kêu tên cô rồi đẩy cô ra.

Hoa Nhiễm kỳ thật cũng không muốn làm gì, tuy rằng cô túng dục quá độ cũng sẽ không làm tổn thương thân thể, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ ép khô Oshitari Yuushi.

"Hải hải hải."

Vẫy vẫy tay, cô cười tủm tỉm rồi ngồi sang phía bên kia bồn tắm đem toàn bộ thân thể ngâm ở nước ấm.

Trong lòng không biết sao mà thở dài nhẹ nhõm, Oshitari Yuushi lúc này mới có thể thả lỏng để tiếp tục tắm. Chẳng qua lời nói của thiếu nữ làm hắn có chút để ý: "Tiểu Nhiễm cô vẫn luôn ở một mình sao?"

"Ừm." Hoa Nhiễm cầm lấy con vịt nhỏ màu vàng bên cạnh ném lên mặt nước, vừa nhìn chằm chằm nó vừa trả lời, "Cho tới nay đều là một mình."

Có cô đơn không?

Thắc mắc như vậy nhưng Oshitari Yuushi cũng không hỏi thành lời, sao có thể không cô đơn chứ.

"Thế giới của yêu quái là không có người nhà."

Không khí thoải mái luôn dễ dàng làm người ta lộ ra những khía cạnh mềm mại nhất, Hoa Nhiễm đùa nghịch chú vịt nhỏ màu vàng, không biết là đang nói chuyện của chính cô hay vẫn là đang nói chuyện người khác: "Vạn vật ở trên đời, chỉ có vứt bỏ hết mọi thứ, trở nên mạnh mẽ thì mới có thể sống sót."

"Nhưng cũng không thành vấn đề." Tiếp theo cô nghiêng đầu, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Oshitari, "Hiện tại ta có Yuushi."

Trái tim bởi vì nụ cười này nhảy lên liên tục, nhấp môi Oshitari Yuushi xoay đầu né tránh tầm mắt của cô. Thật là không xong a, nếu chuyện này hết thảy đều là giả, hắn cũng không thể không thừa nhận nụ cười của thiếu nữ trước mắt này thật sự quá chân thật.

Một đêm này, Oshitari Yuushi ngủ rất yên bình, tuy rằng vừa bị họng súng chỉ vào, thiếu chút nữa bị bắt cóc đến nhà chứa, nhưng được ôm thiếu nữ thơm tho mềm mại trong lòng ngực, hắn liền cảm thấy vô cùng an tâm.

"Buổi sáng tốt lành a Yuushi ——"

Ngay khi vừa mở mắt liền thấy Hoa Nhiễm tươi cười rạng rỡ, Oshitari Yuushi tâm tình thật tốt liền xoa xoa đầu cô: "Chào buổi sáng."

"Hắc hắc." Hoa Nhiễm mỉm cười, hôn Oshitari Yuushi một cái rồi liền biến trở về bộ dáng hồ ly, "Hôm nay cố gắng huấn luyện tennis."

"Ừ."

—————

Sân tennis xa hoa của nhà Keigo.

"Yuushi ngươi đến muộn."

Keigo Atobe bắt chéo chân, ngồi ở trên chiếc ghế xa hoa ở sân tennis, tư thế kia thoạt nhìn muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo, đương nhiên những người trong câu lạc bộ tennis đều đã sớm quen với tác phong này của hắn.

Nghe được Keigo nói, Oshitari Yuushi theo bản năng mà nhìn thoáng qua Hoa Nhiễm ở trên vai mình rồi sau đó nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi gặp một ít chuyện phiền toái."

"Hồ ly!"

Ánh mắt đầu tiên liền phát hiện Hoa Nhiễm trên vai Oshitari Yuushi, Mukahi Gakuto bước đến trước mặt hắn vô cùng hứng thú hỏi: "Yuushi nuôi thú cưng khi nào vậy? Ta có thể sờ một chút không?"

Này này, đây không phải là thú cưng của ta.

Ở trong lòng phun tào*, Oshitari Yuushi không chắc Hoa Nhiễm có chán ghét người xa lạ đυ.ng vào hay không, bất quá không đợi hắn trả lời, Hoa Nhiễm cũng đã đưa ra lựa chọn. Cô lắc lắc cái đuôi từ trên vai Oshitari Yuushi đứng lên rồi nhảy đến trước lòng ngực của Mukahi Gakuto.

*phun tào: nói mấy lời lải nhait kiểu như chửi, dạng đọc mồm độc miệng

"Thật đáng yêu ——"thiếu niên có mai tóc đỏ như con gái yêu thích không buông tay mà vuốt ve tiểu hồ ly trong lòng ngực.

"Oa, tiểu hồ ly!"

Bị Keigo Atobe bắt buộc hôm nay không được ngủ, Akutagawa cũng đi lên, không chỉ thế hắn còn từ trong túi của mình lấy ra một hộp POCKY rồi rút ra một cây đặt ở bên miệng Hoa Nhiễm hỏi: "Muốn ăn sao? Cái này có vị dâu tây ăn siêu ngon!"

"Ngao ô ——" nhỏ giọng kêu, Hoa Nhiễm đem cái mũi tiến đến bên cạnh pocky ngửi ngửi rồi mới há mồm cắn một ngụm.

"Nó ăn kìa."

Mukahi Gakuto ngạc nhiên kêu lên một tiếng, sau đó liền ôm Hoa Nhiễm liền đem nó giơ lên trước mặt Ootori Choutarou – người gần đây không được vui vẻ lắm: "Choutarou ngươi xem!"

Nhìn chăm chú tiểu hồ ly trong tay Mukahi Gakuto, Ootori Choutarou cảm thấy ánh mắt nó có chút áy náy. Có lẽ là tinh thần hắn gần đây không tốt lắm nên chắc là sinh ra ảo giác, vứt bỏ mấy cái ý nghĩ lung tung đó, hắn nhẹ nhàng đặt tay lêи đỉиɦ đầu Hoa Nhiễm rồi ôn nhu mà vuốt ve: "Tiểu hồ ly thật ngoan. Oshitari tiền bối, nó tên là gì?"

"Tên nó là Tiểu Nhiễm." Oshitari Yuushi không do dự mà lập tức trả lời.

"Tiểu Nhiễm?"

Vốn dĩ không quan tâm đến tiểu hồ ly này, đột nhiên ánh mắt Keigo Atobe liền trở nên sắc bén, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Ootori Choutarou, một bàn tay bắt lấy sau cổ Hoa Nhiễm rồi đem cô xách đi.

Vận mệnh bị bóp ở sau cổ.jpg

"Ngươi nhặt được tiểu hồ ly này ở đâu?" Hắn không nghĩ Oshitari Yuushi sẽ đột nhiên đi mua một con hồ ly.

Oshitari Yuushi thấy Hoa Nhiễm bị Keigo Atobe xách lên một cách vô cùng đáng thương đang nhìn về phía hắn, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai mà nói: "Ngày hôm qua nhặt được ở trên đường."

"Keigo anh đừng xách tiểu hồ ly như vậy."

Nhìn thấy Mukahi Gakuto đang có định đoạt lấy Hoa Nhiễm, Keigo Atobe liền giơ tay đem cô giơ lên chỗ cao: "Mukahi Gakuto, bắt đầu huấn luyện."

"Keigo ——"

Oshitari Yuushi cũng không muốn tiểu hồ ly nhà mình bị Keigo Atobe xách theo như vậy, đó cũng không phải là một con thú cưng, nghiêm khắc mà nói tiểu hồ ly cũng coi như là bạn gái của hắn, mặc dù hai người cũng chưa có thảo luận qua vấn đề này.

"Cho ngươi." Liếc Hoa Nhiễm một cái, Keigo Atobe đem cô ném về trong lòng ngực Oshitari Yuushi, "Chuẩn bị một chút bắt đầu huấn luyện."

"Rõ."

Rốt cuộc cũng ôm được Hoa Nhiễm trở về, Oshitari Yuushi vuốt ve cô an ủi rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi xin lỗi, bọn họ đều là đồng đội của ta, đều không phải là người xấu."

Không, Keigo Atobe chính là người xấu! Cư nhiên dám xách sau cổ ta lên!!!

Vẫn là Yuushi tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Hoa Nhiễm vô cùng tự nhiên mà vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ môi Oshitari Yuushi. Chuyện này ở trong mắt của những người khác cùng lắm cũng chỉ là hành động yêu thích của thú cưng, làm khóe miệng Oshitari Yuushi cong lên tươi cười, mà nụ cười này bị Keigo Atobe - người vẫn luôn chú ý đến phía bên này, vừa vặn bắt gặp.

Nụ cười mang theo vị yêu đương, làm sao có thể chỉ vì một con thú cưng mà có nụ cười như vậy.

Tiểu Nhiễm? Hồ yêu? Hoa Nhiễm?

Để xác nhận suy nghĩ của mình, hắn lập tức gọi điện thoại cho Seiichi Yukimura.

"Yukimura, Hoa Nhiễm có ở bên cạnh anh không?"

"Ngày hôm qua cô ấy đi rồi." Ở trong phòng phực hồi chức năng lau mồ hôi Seiichi Yukimura dường như đang suy tư gì đó mà nói tiếp, "Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ ngay lập tức đi tìm anh?"

Câu nói này thực làm người ta khó chịu.

Keigo Atobe có chút khó chịu cúp điện thoại rồi lại tiếp tục gọi Hoa Nhiễm, quả nhiên không ai nghe máy, người mà hắn sắp xếp cũng không hay biết cô đã đi đâu.

"Hồ ly?"

Keigo Atobe buông di động, liền quay đầu nhìn Hoa Nhiễm đang cuộn mình nằm ở trên áo khoác của Oshitari Yuushi, cố gắng giảm sự chú ý của mọi người đối với cô.

Thật biết chơi a, Hoa Nhiễm.

Hắn không nói một lời mà đi đến trước mặt Hoa Nhiễm, nhìn xuống cô khoảng mấy chục giây, rồi không nói gì mà xoay người đi huấn luyện các thành viên trong đội.

Trước đây, hắn vẫn luôn huấn luyện cho đội tennis Hyotei từng bước phát triển, nhưng hắn không quan tâm lắm vào kết quả thi đấu, vì thần kinh hắn vẫn luôn căng thẳng để tìm kiếm lối thoát cho những bi kịch đó, nên càng ngày hắn càng ít thời gian và sức lực để quan tâm đến câu lạc bộ. Nhưng hiện tại có Hoa Nhiễm, không cần phải quá căng thẳng, hắn tự nhiên muốn dẫn dắt câu lạc bộ Hyotei đến vị trí đứng đầu cả nước.

Lúc sau sẽ chậm rãi thảo luận với cô.

Thấy được ánh mắt cuối cùng của Keigo Atobe mang theo ý tứ như vậy, Hoa Nhiễm không hiểu rõ vì sao mình lại bị phát hiện. Cô rõ ràng nguỵ trang siêu giống hồ ly.

Anh, nếu Atobe tức giận không cho cô ăn thịt thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như bị Yuushi cùng Choutarou phát hiện bản thân mình đang lừa gạt bọn họ thì làm sao bây giờ? Cô thực sự rất thích thân thể của bọn họ.

Càng nghĩ càng phiền não, Hoa Nhiễm dứt khoát chui vào áo khoác Oshitari Yuushi rồi đem chính mình cuộn tròn lại. Cô trước kia cũng chỉ biết sau khi cùng nam nhân làm xong liền ăn luôn bọn họ, nên chuyện sẽ làm gì khi gặp lại những nam nhân đã cùng cô làm, cô thật sự không có một chút kinh nghiệm nào. Lần trước Keigo Atobe cùng Tezuka Kunimitsu gặp mặt, cô liền lựa chọn tránh đi, hay là lúc này cũng làm bộ nhìn không thấy gì hết?