Chương 24: Sự dịu dàng của Ootori Choutarou

Edit: Gar

Cứ như vậy, an tĩnh như gà mà tránh ở trong áo khoác Oshitari Yuushi, Hoa Nhiễm xuyên qua khe hở quần áo lặng lẽ nhìn các thiếu niên vận động, cô bắt đầu nghiên cứu cơ bắp phía dưới quần áo của bọn họ.

Dù là Keigo Atobe, Oshitari Yuushi, hay là Ootori Choutarou, dưới ánh mặt trời, từng đợt mồ hôi chảy ra tẩm ướt quần áo làm chúng dính chặt lên thân thể của bọn họ, từng làn cơ bắp rắn chắc lộ ra làm Hoa Nhiễm nhịn không được muốn ăn luôn bọn họ.

"Thật tốt ——"

Hoa Nhiễm nhỏ giọng nỉ non một câu.

"Shishido Ryo tiền bối, anh có nghe thấy âm thanh gì hay không?" Ootori Choutarou đang tạm nghỉ ngơi uống nước, nghi hoặc mà nhìn bốn phía rồi xác nhận với Shishido Ryo.

Rõ ràng cũng nghe được âm thanh nỉ non này của Hoa Nhiễm, Shishido Ryo buông ly nước xuống tiến đên chỗ âm thanh phát ra, nhấc áo khoác của Oshitari Yuushi lên, nhưng không ngờ hắn chỉ thấy một con tiểu hồ ly đang mở to đôi mắt vô tội nằm ở ghế trên.

"Tiểu Nhiễm?"

Bởi vì vừa rồi bận đi toilet, cho nên Shishido Ryo còn chưa gặp qua Hoa Nhiễm. Tuy nhiên là hắn cũng đang nuôi một con chó, nên ánh mắt vốn dĩ sắc bén liền trong nháy mắt mà dịu lại khi nhìn Hoa Nhiễm, hắn từ từ vươn tay đặt ở đỉnh đầu Hoa Nhiễm, sau đó nhìn Ootori Choutarou hỏi: "Tiều hồ ly này là của Choutarou à"

"Tiểu Nhiễm là do Oshitari tiền bối hôm nay mang đến đây."

Nhìn chăm chú tiểu hồ ly ngoan ngoãn để Shishido Ryo sờ, ánh mắt Ootori Choutarou đều là nghi hoặc. Vừa rồi âm thanh kia thật sự rất giống Hoa tử, nhưng là cô đã đầu thai, hay là vì hăn quá mức nhớ nhung cho nên lại sinh ra ảo giác?

Lại là cái ánh mắt này, thiếu niên ôn nhu mà bi thương, đắm chìm trong ký ức.

"Choutarou, Choutarou?"

Shishido Ryo phải liên tục gọi mãi Ootori Choutarou mới hồi phục lại tinh thần: "Shishido Ryo tiền bối?"

"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy, mấy ngày nay luôn thất thần."

Không nghĩ bản thân mình lại làm đồng đội nhọc lòng, Ootori Choutarou cười lắc lắc đầu: "Không có gì. Tiền bối anh đi huấn luyện trước, em đi toilet đã." Nói xong hắn hơi hơi khom lưng xin lỗi rồi liền đi tìm buồng vệ sinh.

Liếc mắt thấy Shishido Ryo không yên tâm mà vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu niên, Hoa Nhiễm thừa lúc không ai chú ý, nhanh chóng lách sang một bên đuổi kịp Ootori Choutarou.

Một mình Ootori Choutarou rời đi, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc cũng tìm được toilet trong căn biệt thự cao cấp của Keigo, hắn khóa trái cửa, đứng ở trước gương, một bên dùng nước lạnh hất lên mặt một bên nỉ non nói: "Hoa tử..."

"Ai ——"

Hoa Nhiễm đi theo hắn thở dài một hơi, sau đó biến trở về hình người bò đến phía sau lưng hắn, ôn nhu mà kêu: "Choutarou."

Lúc này chân thật mà cảm nhận được trọng lượng trên lưng mình, Ootori Choutarou lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu nữ xinh đẹp phản chiếu trong gương: "Hoa tử!"

"Hoa tử cô không phải đã đi đầu thai sao?"

Thiếu niên vội vội vàng vàng mà xoay người, đem Hoa Nhiễm ôm ở trong ngực, tuy rằng bởi vì cô trần trụi mà gương mặt đỏ bừng, nhưng hắn lại không vì chuyện này buông tay ra.

Kề sát thân thể Ootori Choutarou, Hoa Nhiễm ôm cổ hắn có chút chột dạ mà nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng thử nói: "Choutarou, nếu lúc trước ta lừa ngươi, ngươi sẽ tức giận sao?"

"Lừa tôi?"

Ootori Choutarou cau mày, liền chú ý tới hai lỗ tai hồ ly phía trên đỉnh đầu của cô cùng với cái đuôi to ở phía sau.

Lỗ tai hồ ly giờ phút này đang cụp xuống, Hoa Nhiễm có chút suy tính nói thêm: "Kỳ thật ta không phải là u linh."

"Ta không có đi đầu thai."

"Chuyện kia, Choutarou ngươi tức giận sao?"

Sao có thể không tức giận. Đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cùng hắn thân mật rồi đi luôn. Vì nghĩ rằng cô đi đầu thai nên mấy ngày nay hắn không có thời khắc nào là không nghĩ đến cô, luôn buồn rầu bởi vì nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa.

Gạt bỏ hết những chuyện đó, cuối cùng hắn chỉ nói một câu ôn nhu: "Cô không có việc gì thì tốt".

"Thực xin lỗi..."

Hoa Nhiễm vô cùng đáng thương nhìn ánh mắt Ootori Choutarou toát ra một cái thở dài, cô cố ý tiến lên hôn hắn nhưng lại bị thiếu niên nhẹ nhàng ngăn lại.

"Choutaro chán ghét tôi sao?"

Lắc lắc đầu, Ootori Choutarou ôn nhu nhìn cô hỏi: "Có phải cô và Oshitari tiền bối...?"

Chuyện này sớm hay muộn đều sẽ bị phát hiện, Hoa Nhiễm cũng không nghĩ sẽ lừa dối hắn, cho nên lúc hắn hỏi xong cô liền lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà. Phản ứng như vậy kẻ ngốc cũng có thể hiểu được, Ootori Choutarou tự nhiên cũng đã hiểu.

"Tôi đã hiểu."

Hắn buông Hoa Nhiễm trong lòng ngực ra, vẻ mặt vô cùng bi thương mà cởi cái áo ngắn tay của mình tròng lên thân thể thiếu nữ trần trụi.

"Tôi sẽ không đem chuyện ngày đó nói cho Oshitari tiền bối."

Hoa Nhiễm vốn dĩ nghĩ sẽ vươn tay giữ chặt cánh tay thiếu niên, nhưng nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn lại đứng yên tại chỗ, trơ mắt mà nhìn chăm chú hắn đi ra khỏi toilet, rời xa chính mình.

"Chuyện gì thế này ——" đôi tay cô ôm lấy bản thân dựa vào bồn nước bên cạnh, "Ta tại sao lại băn khoăn về cảm nhận của những người khác, sớm hay muộn cũng tới một ngày, bọn họ đều sẽ căm hận ta, sợ hãi ta, sau đó muốn gϊếŧ ta."

Đặt tay lên trước ngực, Hoa Nhiễm nhắm hai mắt lại vuốt ve miệng vết thương trên trái tim của mình, đâu đó văng vẳng một giọng nói dữ tợn.

"Mau chết đi đồ yêu quái!"

Giọng nói kinh hoàng của người đàn ông đang sợ hãi đó đến nay cô vẫn không thể quên.

Ta rõ ràng cái gì cũng đều không có làm, ta từ nhỏ đã là yêu quái, chuyện này ta cũng không có cách nào lựa chọn...

Không yên tâm vì mình rời đi trước ánh mắt tràn đầy ảm đạm của Hoa Nhiễm, Ootori Choutarou ra khỏi biệt thự đứng ở dưới ánh mặt trời một lúc rồi thở dài một hơi, xong mới quay đầu trở về. Gần như chỉ có một đêm, hắn liền nghiện cô giống như là nghiện ma túy, hẳn là phải lập tức bỏ đi, hắn không thích hoa tâm thiếu nữ, hắn không nên thích.

Đẩy cửa toilet ra, bộ dáng mỏng mang yếu ớt của thiếu nữ liền như vậy chui vào trong não Ootori Choutarou.

"Hoa tử." Ootori Choutarou tiến lên một bước liền ôm thiếu nữ nhỏ xinh vào trong lòng ngực, "Thực xin lỗi."

"Choutarou không có gì phải xin lỗi."

Mở to mắt, Hoa Nhiễm mỉm cười cùng thiếu niên bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là giả dối mà thôi.

"Hoa tử, có thể nói cho tôi biết vì sao lại làm như vậy không?"

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Ootori Choutarou, Hoa Nhiễm khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng: "Lý do gì đó, có quan trọng sao?"

"Vô cũng quan trọng."

Đối với sự chế giễu của Hoa Nhiễm, Ootori Choutarou cũng không có chút ý muốn phải lùi bước.

"Ta là yêu quái, du͙© vọиɠ của con người là mỹ thực đối với ta. Tính dục, tham dục, ái dục, ham muốn trực tiếp bởi vì ta mà sinh ra du͙© vọиɠ đều có thể khiến ta sinh ra ý muốn cắn nuốt. Nói cách khác..." Hoa Nhiễm vừa nói vừa đặt tay lên má của Ootori Choutarou, "Nếu ta giữ lại bất cứ ai ở bên người, một ngày nào đó có thể sẽ không nhịn được mà muốn ăn hắn."

Không chỉ có như thế, Ootori Choutarou biết nguyên nhân không chỉ có cái này.

Cảm xúc vừa rồi của cô quá mức yếu ớt, giống như là bị người khác làm tổn thương mà không phải là cô làm tổn thương người khác.

Nhưng loại vết thương sâu kín này không nên bị đào ra quá sâu. Không muốn làm tổn thương Hoa Nhiễm, Ootori Choutarou giữ chặt bàn tay đang để trên má hắn của cô, chủ động hôn lên môi cô. Đó không phải là nụ hôn chứa đựng ham muốn tìиɧ ɖu͙© mà là một nụ hôn ôn nhu mang theo ý nghĩa xin lỗi.

"Không sợ ta ăn ngươi sao?"

"Cô sẽ không."

Chán ghét, lại là loại niềm tin tự cho mình là đúng.

Xoay đầu, Hoa Nhiễm cố ý nói: "Danh sách nam nhân cùng ta làm cũng sẽ không ngừng lại ở Oshitari Yuushi."

"Oshitari tiền bối có biết không?" Ootori Choutarou khẽ nhíu mày có chút lo lắng cho Oshitari Yuushi.

"Anh ta không biết." Hoa Nhiễm nhăn mặt cúi đầu cắn vào bờ vai của hắn một cái, "Lúc này rồi mà vẫn còn lo lắng cho Oshitari Yuushi, anh không nghĩ cho bản thân sao?"

"Tôi..."

Nhìn dáng vẻ của hắn Hoa Nhiễm liền biết cái người hiền lành này luôn đem bản thân đặt ở vị trí cuối cùng, tựa như vừa rồi, chỉ nghĩ đến việc sẽ không đem quan hệ của bọn họ nói cho Oshitari Yuushi. Túm cánh tay thiếu niên rồi xoay người đem hắn ấn ở trên bồn cầu, Hoa Nhiễm duỗi tay cởi bỏ khóa quần của hắn giải phóng cho côn ŧᏂịŧ cực đại đang còn ngủ say của hắn.

Côn ŧᏂịŧ bị thiếu nữ nắm ở trong tay, Ootori Choutarou nhanh chóng cảm giác được du͙© vọиɠ của bản thân không ngừng dâng lên.

"Hoa tử, nơi này không được, tôi còn phải đi huấn luyện." Hắn vội vã giữ chặt tay Hoa Nhiễm, giải thích nói, "Nếu tôi đi lâu quá các nhất định các tiền bối sẽ đi tìm tôi."

"Nếu anh không muốn làm cùng tôi, tôi liền đi tìm Shishido Ryo tiền bối."

Một đòn liền đánh trúng nhược điểm của Ootori Choutarou. Hắn không dám bảo đảm Hoa Nhiễm chỉ là đang giận lẩy mà sẽ không thật sự làm ra chuyện đó, cũng không dám bảo đảm Shishido Ryo tiền bối sẽ không bị mê hoặc, hắn cùng Oshitari tiền bối thích cùng một người đã đủ khổ sở rồi.

"Hoa tử ——"

Ootori Choutarou khẩn cầu mà kêu tên Hoa Nhiễm, sau đó buông lỏng cổ tay của cô.

Hảo đi. Hoa Nhiễm cắn môi có chút khó chịu rồi buông lỏng dươиɠ ѵậŧ của Ootori Choutarou ra: "Đi huấn luyện đi."

"Hoa tử tức giận sao?" Ootori Choutarou được tự do rồi nhưng nhìn Hoa Nhiễm lại có chút lo lắng cô sẽ bởi vậy mà tức giận.

"Không có."

Hoa Nhiễm cúi đầu hôn nhẹ lên môi Ootori Choutarou như chuồn chuồn lướt nước, sau đó tránh sang một bên vẫy tay ý bảo hắn mau chạy nhanh.

Xác định Hoa Nhiễm không tức giận, lại được hôn một cái, Ootori Choutarou mới vui sướиɠ mà kéo khóa quần chạy về huấn luyện.

"Thật là, tôi không có chút lực quyến rũ nào sao?"

"Không có quyến rũ hay sức lực?"

Thanh âm cười nhạo của nam nhân truyền vào tai Hoa Nhiễm, vừa quay đầu cô liền nhìn thấy Keigo Atobe đang đứng ở phía sau mình.

"Atobe." Theo bản năng mà run lên một chút, Hoa Nhiễm ho khan rồi lui một bước.

"Mới vài ngày thôi, cô đã thông đồng với bao nhiêu người?" Từng bước một đi về phía Hoa Nhiễm, lúc gần tới chỗ cô, Keigo Atobe dừng lại duỗi tay nắm lấy cằm cô, "Seiichi Yukimura, Kirihara Akaya, Ootori Choutarou, Oshitari Yuushi, không quá mấy ngày nữa xem ra toàn bộ thành viên chính của câu lạc bộ Hyotei đều bị cô một lưới bắt hết đi."

"Tôi không làm cùng Seiichi!"

"Seiichi?"

Nhìn bộ dáng tỏ vẻ là hắn đang nói bậy của cô, Keigo Atobe liền tức giận, tuy hắn sớm biết yêu quái là bộ dáng gì, nhưng là tận mắt hắn nhìn thấy thì vẫn là không khống chế được mà tức giận.

"Cô vì như vậy liền thiếu thao sao?"

Một phen xé mở chiếc áo của Ootori Choutarou trên người Hoa Nhiễm, Keigo Atobe đem cô xoay người ấn ở bên cạnh bồn nước, trực tiếp bỏ qua màn dạo đầu, hắn lập tức đem ngón tay thọc vào tiểu huyệt của cô: "Như thế nào lại ướt như vậy? Cô, cái nữ nhân này thật là tùy thời tùy chỗ đều phát tao* sao? Ân?"

*phát tao: muốn làʍ t̠ìиɦ.