Chương 44: Ký ức của Hoa Nhiễm

Edit: Mì

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Seiichi Yukimura cùng Sanada Genichirou liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra sự kinh ngạc cùng cảm xúc nghi hoặc .

"Đây là ký ức của cô ấy."

Một giọng nam ôn nhuận như ngọc đột nhiên xuất hiện ở bên tai hai người, ngay sau đó một nam nhân nho nhã được hình thành từ những điểm sáng nhỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Sanada Genichirou hiển nhiên là biết hắn, một tuần trước hắn đã gặp qua, hơn nữa chính nam nhân này đã làm cho Hoa Nhiễm khóc.

"Abe no Seimei?" Sanada Genichirou không quá thân thiện, ngữ khí lạnh nhạt cứng rắn hỏi, "Hoa Nhiễm rốt cuộc bị sao vậy?"

Nhận thấy được sự thù địch của Sanada Genichirou , Abe no Seimei trong tay biến ra một cây quạt xếp, mỉm cười mở quạt phe phẩy nói: "Hoa Nhiễm lại để tâm vào chuyện vụn vặt, nói cách khác chính là cô lại bắt đầu tự khép mình lại. Là ta đã sai, hiện tại không phải vẫn còn sớm sao?"

Người này Hoa Nhiễm đã đề cập qua vô số lần, nghe nói mình và nam nhân này có điểm giống nhau, Seiichi Yukimura nãy giờ vẫn luôn quan sát.

Nụ cười dịu dàng hoà nhã tuyệt đối không có nghĩa là người này phúc hậu và vô hại. Ôn hòa, thông minh, cao cao tại thượng, thương xót nhìn xuống chúng sinh, ở điểm nào đó, hắn cùng mình xác thật có chút giống nhau.

"Seiichi Yukimura đúng không?"

Đột nhiên hắn đem tầm mắt đặt ở trên người Seiichi Yukimura : "Ngươi đúng thật là cùng ta có điểm giống nhau."

"Vậy tôi đây liền coi nó như một lời khen." Seiichi Yukimura trở về kiểu tươi cười ôn hòa như thường ngày, "Abe tiên sinh, có thể giải thích một chút cho chúng tôi câu nói ban đầu kia của ngươi có ý gì không?"

Xếp quạt lại, Abe no Seimei chậm rãi đi lên phía trước, vừa đi vừa giảng đạo: "Nơi này là quá khứ của Hoa Nhiễm, là ký ức của cô ấy, là nơi mà từ trước nay cô ấy đều không bước ra được. Bởi vì lúc trước bị cưỡng bách mà biến thành bộ dáng cô chán ghét nhất, lại nghe được những lời ta nói, hơn nữa muốn ăn nhưng chưa đủ thỏa mãn, cho nên lại một lần nữa cô ấy tự nhốt mình quá khứ."

"Nhưng cũng thật may mắn, vì lúc này bên người cô ấy còn có các ngươi."

Nghe không hiểu đây là may mắn hay là mất mát. Giờ phút này trong lòng Seiichi Yukimura cùng Sanada Genichirou toàn bộ đều là nghi hoặc cùng tò mò.

Rốt cuộc quá khứ của thiếu nữ này như thế nào?

Không bao lâu sau khi ba người rời đi, liền thấy một thôn xóm vừa cổ xưa vừa cũ nát xuất hiện trước mắt bọn họ.

"Hoa Nhiễm đã sống rất lâu rồi, lâu hơn những gì các ngươi có thể tưởng tượng. Tuổi tác đối với loại yêu quái trường sinh này cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ cần các cô muốn, thì có thể vĩnh viễn đều là thiếu nữ, mặc kệ là tâm lý hay là sinh lý."

"Nhưng so với các yêu quái khác, cô lớn lên có chút đặc biệt."

Lúc Abe no Seimei nói chuyện, bọn họ liền thấy một cô gái nhỏ trông giống như búp bê Tây Dương nhảy nhót tươi cười chạy trước mặt.

"Hoa Nhiễm —— chạy chậm một chút, coi chừng ngã!"

Một nam nhân nhìn có vẻ thành thật đôn hậu đi theo phía sau, bộ dáng cẩn thận lại luôn tươi cười, dù cách thật xa cũng đều làm người khác cảm giác được hắn có bao nhiêu thích thú cùng cưng chiều đứa nhỏ phía trước.

"Đây là Hoa Nhiễm khi còn nhỏ?" Sanada Genichirou có chút không rõ mà hỏi.

Bởi vì nhìn thế nào thì cũng đều là một gia đình bình thường, ngoại trừ cô bé thật sự vô cùng đáng yêu thì một chút dị thường đều không có.

Nhìn thấy cảnh trước mắt này, Abe no Seimei trong mắt toát ra sự bi thương .

"Đúng vậy, đây là điều khiến cô khác biệt với các yêu quái khác."

"Cô là một con yêu quái được sinh ra từ thất tình lục dục của con người, nên hiển nhiên là giống như con người, cô ấy được sinh ra dưới hình dạng của một đứa trẻ bình thường. Lúc được sinh ra thì bị dân làng của một thôn dân gần đó phát hiện —— cũng chính là nam nhân kia đã nhặt cô về."

"Bởi vì lớn lên không có chút khác biệt nào với con người, hơn nữa lại thực sự đáng yêu, cho nên nam nhân có thê tử vừa bị lão bà yêu quái ăn thịt liền xem cô như con ruột mà nuôi dưỡng, cưng chiều."

Lại đi lên phía trước, sau khi vào làng, Sanada Genichirou cùng Seiichi Yukimura cảm nhận được Hoa Nhiễm khi còn nhỏ rốt cuộc có bao nhiêu đáng yêu được bao nhiêu người yêu mến.

Thông minh lanh lợi, lại thiện lương ôn nhu. Xem cô vừa cười vừa chào hỏi mọi người trong làng, chỉ cần nhìn thấy đều có thể khiến mọi người vui vẻ hơn.

"Thế giới này cùng thế giới hoà bình của các ngươi hoàn toàn không giống nhau."

Abe no Seimei tiến lên phía trước, phất tay một cái, liền cho hai người thấy thế nào là thực sự tàn khốc.

Nơi nơi đều là yêu quái ăn thịt người, mặc kệ là bộ mặt dữ tợn hay là mỹ lệ mê người, trong nháy mắt chính là một mảnh địa ngục nhân gian máu chảy đầm đìa. Nhân loại đang giãy giụa để sống sót giữa lũ yêu quái ăn thịt người cùng chịu đựng bọn quý tộc bóc lột chèn ép.

Khắp nơi đều là xác chết, quạ đen đầy trời.

"Nguyên nhân chính là vì cô lớn lên như một con người, cho nên tương lai mới càng thống khổ."

Búp bê Tây Dương đang nhảy nhót trước mắt, thực mau liền biến thành thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, tuy mặc áo vải thô nhưng so với công chúa cũng đẹp hơn vài phần. Được các thôn dân bảo vệ, cưng chiều mà lớn lên ,Hoa Nhiễm vẫn là bộ dáng đơn thuần lại ôn nhu thiện lương, tất cả đều là nhờ cô được yêu thương —— bọn họ có thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát như vậy.

Nếu cô là một người bình thường, như vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc.

Nếu...

"Yêu quái!!!"

Bị dân làng dùng vũ khí vây quanh, thiếu nữ nghi hoặc cúi đầu, theo tầm mắt hoảng sợ của bọn họ nhìn về phía chính mình. Ở nơi đó, một cái miệng quỷ dị đang chậm rãi mở ra.

Đây là cái gì? Vì sao trên người ta lại có thứ này?

"Cha?"

Trả lời cô, là một ngọn giáo lao tới đâm thủng trái tim cô.

"Vì cái gì...."

Người đàn ông thành thật gào khóc, hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này, đứa con gái được mình nuôi nấng yêu thương lại là yêu quái. Thê tử của hắn chính là bị yêu quái ăn tươi nuốt sống, nên khi Hoa Nhiễm biến thành yêu quái khiến hắn vô cùng đau đớn và sợ hãi.

"A a a a! Vì cái gì ngươi lại là yêu quái a!!! Chết đi a yêu quái!!!!!!"

Vì cái gì...

Vì cái gì ta là yêu quái? Vì cái gì ta lại trở nên xấu xí như vậy? Vì cái gì?

"Bởi vì ngươi từ nhỏ đã là yêu quái a, ngươi không có cách nào để chọn lựa, cho nên ngươi phải học cách sống như một con yêu quái."

Cho dù bị đâm xuyên thấu trái tim, Hoa Nhiễm cũng không chết, cô được một tên yêu quái vô tình đi ngang qua cứu. Nhưng không phải vì tình đồng loại nhàm chán, chỉ là vì ở thời điểm mà mọi người gần như phát điên, yêu quái này cảm thấy tình huống của cô rất thú vị.

Hoàn toàn vẫn duy trì theo tốc độ sinh trưởng giống con người đến năm 16 tuổi thì hình thái cùng năng lực của yêu quái trong Hoa Nhiễm mới thức tỉnh. Mãi cho đến lúc này, cô mới biết được chính mình không phải là con người.

Được con người yêu thương, lại cảm nhận được nỗi đau cùng niềm vui của con người, lại cùng con người căm hận yêu quái.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện chính mình lại là yêu quái.

Quá buồn cười không phải sao?

Sanada Genichirou nhìn thiếu nữ từ dìm mình trong hồ nước lặng lẽ khóc thút thít , hắn không nhịn được muốn bước đến bế cô lên. Chỉ là, hắn không thể chạm đến bất cứ thứ gì, ngay cả hồ nước cũng không chạm đến.

"Đây là ký ức của cô ấy, chúng ta đều không thay đổi được gì."

Nghe Abe no Seimei thở dài, Seiichi Yukimura vẫn luôn trầm mặc đứng ở nơi xa. Dù là ai, nhìn thấy quá khứ như vậy cũng đều sẽ sinh ra cảm giác bi thương. Bị người thân yêu nhất chán ghét căm hận, thậm chí cố ý muốn gϊếŧ chết mình.

"Bởi vì cô là yêu quái, cho nên ngươi mới muốn gϊếŧ cô sao?" Hắn xoay đầu dùng sắc bén ánh mắt nhìn chằm chằm Abe no Seimei.

"Cũng không phải..." Abe no Seimei lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Không nên gấp gáp, con đường mà cô đã trải qua còn rất dài."

Trong chớp mắt, thiếu nữ cùng hồ nước liền biến mất. Quay về thôn xóm ban đầu, tên yêu quái đã cứu cô đang đứng ở cổng làng vuốt đầu Hoa Nhiễm nói: "Vì sao ngươi không chịu ăn thịt người? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đi ăn thịt người, hai là xem ta ăn hết cái thôn này."

"Đừng ——"

"Thực đáng tiếc, không có lựa chọn khác."

"Đừng!!!"

Ngay khi tên yêu quái chuẩn bị bắt lấy thôn dân làm mồi, Hoa Nhiễm ôm lấy trái tim ở ngực, thống khổ mà thét chói tai, sau đó từ trong thân thể bắn nhanh ra những màn sương đen quấn lên hắn.

"Ta muốn ăn ngươi!"

Một cái miệng lớn trườn ra trong làn sương đen, bắt đầu gặm nhấm rồi nuốt thân thể tên yêu quái.

Trở thành con mồi, tên yêu quái cũng không có một chút thống khổ hay lo lắng, ngược lại lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng: "Không phải đúng rồi sao, đây mới là bộ dáng yêu quái nên có."

"Cô quả nhiên là yêu quái."

"Nhanh lên chạy đi a, yêu quái tới!"

"Yêu quái ăn thịt người!"

"Yêu quái kia sao còn chưa chết a!"

"Nghe thấy được sao?" Dù bị màn sương đen cuốn lấy, tên yêu quái trong chớp mắt liền tránh thoát được, bóp lấy cổ Hoa Nhiễm, "Mặc kệ ngươi làm gì, hay không làm cái gì, đối với con người mà nói ngươi đều là yêu quái ăn thịt người, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi."

"Vì cái gì... Ta rõ ràng cái gì cũng đều không có làm..."

Thuận tay bó buộc Hoa Nhiễm đang đứng bên cạnh, yêu quái vừa cười vừa giải trừ bộ dạng hình người của cô, lao vào thôn trang, bắt đầu tùy ý ăn thịt người.

"Không cần..."

Bị trói buộc, Hoa Nhiễm không làm được gì hết, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người thân cùng dân làng, những người đã từng vô cùng yêu thương cô, lần lượt bị tên yêu quái ăn. Bởi vì cùng lớn lên với con người, cô đã từng nhìn không ít người thân của mình chết ở trong tay yêu quái, cho nên cô hiểu được con người vì sao lại căm hận cùng sợ hãi yêu quái đến như vậy.

Bởi vì thấu hiểu, cho nên mới vô cùng căm hận bản thân mình là yêu quái.

Cô thậm chí hoàn toàn không hận chuyện cha cầm giáo cắm vào trái tim mình.

"Ta muốn ăn ngươi!!!"

Lúc cha cô đang bị yêu quái ăn, thiếu nữ rốt cuộc đã thoát khỏi trói buộc, hoàn toàn tiếp nhận sức mạnh rồi xé xác tên yêu quái thành hai mảnh. Sau đó ăn hắn từng chút chút một.

"Biết vì sao lại biến thành như vậy không?"

"Đều là bởi vì bọn họ quá yếu a."

"Quá yếu."

"Kẻ yếu là không có tư cách sống sót."

Đây là lần đầu tiên cô từ bỏ thân phận con người để ăn một sinh mệnh còn tồn tại. Yêu quái trước khi chết thanh âm bén nhọn giống như lời nguyền rủa khắc vào trái tim cô.

"Ta là yêu quái, cắn nuốt vật còn sống là bản năng." Thiếu nữ nhìn vào bàn tay dính đầy máu tươi nở nụ cười, "Quá yếu, kẻ yếu không có tư cách sống sót."

Thế giờ này nếu không ăn thịt kẻ khác thì là chính mình sẽ bị kẻ khác ăn, rất nhiều người đều bị điên rồi, rất nhiều yêu quái cũng bị điên rồi.