Chương 45: Abe no Seimei

Edit: Gar

Không ngừng cắn nuốt, không ngừng chém giết để có thể mạnh hơn.

Trải qua biến cố như vậy, Hoa Nhiễm phát hiện ra sau khi mình cắn nuốt vật sống có thể cướp được cả năng lực của bọn họ, cô đã không còn là nữ hài vô âu vô lo sinh sống ở thôn trang nhỏ của loài người nữa.

Thiếu nữ mang theo mặt nạ ác quỷ, bước vào con đường tàn nhẫn đầy huyết tinh.

"Nhưng mà cho dù là như vậy, cô cũng chưa bao giờ ăn thịt người vô tội." Abe no Seimei nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang thở thoi thóp trong hang động do vừa mới chém giết với một đại yêu quái, tay cầm quạt hay tay kia đều vô thức mà nắm chặt lại, "Cô ấy ăn tất cả đều là yêu quái. Bởi vì dù cho bị loài người căm hận, sợ hãi, cô ấy vẫn luôn yêu quý họ, vẫn luôn thấu hiểu loài người."

"Chẳng qua cô ấy trước nay đều không nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không biểu đạt ra. Thậm chí cô ấy còn chủ động tung ra tin đồn rẳng mình chính là một yêu quái vô cùng tàn nhẫn và hung ác."

"Cô ấy hy vọng bản thân bị nhân loại sợ hãi cùng chán ghét đúng không?"Seiichi Yukimura nhỏ giọng tiếp theo Abe no Seimei nói.

"Đúng vậy, bởi vì cô ấy so với bất luận kẻ nào đều chán ghét bản thân yêu quái của chính mình, cũng không hề tin tưởng sẽ có người thật sự yêu bản thân yêu quái của chính mình. Chỉ cần con người luôn sợ hãi và chán ghét cô ấy mới là tốt nhất, cô ấy vẫn luôn nghĩ như vậy."

Thiếu nữ trước mắt càng ngày càng cường đại, nhưng cũng càng ngày càng cô đơn.

Cô tựa như một đứa trẻ đang bịt kín lỗ tai, cự tuyệt nghe tất cả các thanh âm từ bên ngoài truyền đến, hãm sâu vào trong thế giới của chính mình, cự tuyệt lớn lên, cũng cự tuyệt tiếp nhận người khác.

"Thật ra vẫn còn một đoạn ký ức rất quan trọng mà ở đây không thể nhìn thấy được." Abe no Seimei nói tới điều này vẻ mặt mang một ít bất đắc dĩ, "Đó chính là nguyên nhân vì sao cô ấy từ một người đơn thuần biến thành một người da^ʍ loạn như vậy."

Vấn đề này làm cho mặt Sanada Genichirou ửng hồng lên, thiếu nữ kia da^ʍ loạn như thế nào thì chính bản thân hắn đã cảm thụ qua.

Tuy rằng rất muốn biết, nhưng Seiichi Yukimura vẫn hỏi: "Đem những sự thật này nói cho chúng tôi biết cũng được sao?"

"Ta chỉ hy vọng có một người có thể hoàn toàn hiểu được cô ấy, hơn nữa là khuyên giải cô ấy."

Nói xong, Abe no Seimei liền bắt đầu miêu tả ngắn gọn sự việc xảy ra đối với Hoa Nhiễm, nói ra thì sẽ không đau khổ, nhưng hắn không có cách nào có thể nói ra mà chỉ để những quá khứ đó tồn tại trong trí nhớ, không muốn chạm đến.

"Sư phụ đầu tiên của cô ấy là một yêu quái không ổn lắm. Nói không ổn cũng không phải là bởi yêu quái kia tàn nhẫn hay hung ác mà là bởi vì đó là một nữ yêu quái thuần túy theo đuổi những ham muốn của bản thân một cách triệt để."

Nữ yêu quái đó không thích ăn thịt người cũng không thích trở nên mạnh hơn, cô ta duy nhất chỉ thích cùng nam nhân làm tình.

Bởi vì đã cứu Hoa Nhiễm trong lúc cô bị thương nặng do đánh nhau với yêu quái khác, cho nên khoảng thời gian dưỡng thương Hoa Nhiễm đều ở chỗ của cô ta. Cũng chính vì vậy, cô ấy phát hiện ra rằng ngoại trừ việc cắn nuốt các sinh mệnh sống, chính bản thân cô ấy cũng có thể cắn nuốt dục vọng.

Bởi vì từ trước tới nay cô ấy đều một thân một mình dựa vào việc cắn nuốt yêu quái để mạnh hơn, cho nên cũng không có phát hiện bản thân mình là loại yêu quái gì.

"Dùng ngôn ngữ hiện đại, chính là rất ngu ngốc." Abe no Seimei nói rồi chính mình nở nụ cười, "Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, sống lâu đến vậy, trở thành một đại yêu quái hùng mạnh lại không biết được bản thân mình là loại yêu quái gì."

Việc không ngừng cắn nuốt để mạnh hơn lại đem tới một tác dụng phụ chính là càng lúc càng muốn ăn nhiều hơn. Thời điểm cô ấy phát hiện ra chính mình cắn nuốt dục vọng cũng có thể no bụng, vì để không xảy ra chuyện một ngày nào đó do quá đói khát không thể khống chế được mà ăn luôn người vô tội, hơn nữa nữ yêu quái kia còn không ngừng dạy cho Hoa Nhiễm - trên phượng diện tình ái là một tờ giấy trắng rất nhiều điều về triết lý của cô ta. Và đương nhiên, cô ấy rất mau đã bị bóp méo.

Tại thời điểm đói khát, nếu bên người không có yêu quái để ăn, cô ấy liền bắt đầu đi tìm những kẻ ác nhân tay nhuốm máu. Ở thời đại này, loại người như vậy tương đối nhiều, sơn tặc chiếm núi, ác bá cường đạo nhiều tới mức không đếm xuể.

"Làm tình đối với cô ấy mà nói thì cũng giống như việc ăn cơm, chỉ là để no bụng." Abe no Seimei thở dài rồi nói thêm, "Làm xong cô ấy liền ăn luôn những nam nhân đó. Cô ấy yêu thương cùng thấu hiểu loài người nhưng lại không phải là thánh mẫu. Cô ấy đều không có thiện cảm đối với những kẻ là con người nhưng lại giống như yêu quái lấy đi sinh mệnh của người khác."

"Nhưng mà các người không như vậy."

Hắn quay đầu nhìn về phía Seiichi Yukimura và Sanada Genichirou: "Các người đối với cô ấy mà nói thì không chỉ là đồ ăn, cho dù cô ấy vẫn luôn liều mạng phủ nhận điều này."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta a ___ các ngươi lập tức sẽ hiểu được."

Thiếu niên ở thời đại Abe no Seimei có chút kiêu ngạo của trẻ con. Sinh ra trong gia tộc âm dương sư Abe, lại có thiên phú trác tuyệt, cho nên đối với phương diện đối phó với yêu quái hắn luôn tự tin về khả năng của mình. Vì quá chủ quan nên mới không cẩn thận trúng kế của yêu quái, thiếu chút nữa thì bị ăn thịt.

"Yếu như vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt của yêu quái, trẻ con hiện tại đều có gan lớn vậy sao?"

Ngay tại thời điểm hắn cho rằng bản thân mình bị ăn thịt, thì một giọng nữ mang theo ý cười từ trên truyền tới lỗ tai hắn.

"Nhắm mắt lại." Âm thanh ôn nhu, lời nói lại dễ nghe như vậy.

Vì thế hắn nhắm hai mắt lại. Chờ lần nữa mở mắt ra thì yêu quái dữ tợn, xấu xí đã không còn thấy đâu nữa, đứng trước mặt hắn chỉ còn một thiếu nữ tóc vàng mang mặt nạ.

"Ngươi là ai?"

"Ta nha, là yêu quái ăn thịt người." Thiếu nữ nói xong liền đem hắn xách ra khỏi hang động, "Nhanh về nhà đi, về sau đừng đến những nơi như thế này nữa."

"Ta..."

Lời còn chưa kịp nói ra, một trận gió thổi qua, thiếu nữ liền biến mất trước mắt hắn. Muốn cùng cô gặp lại một lần, tâm tình đó cứ như vậy mà không có cách nào áp chế lấp đầy nội tâm của thiếu niên. Hắn bắt đầu liều mạng để trở nên mạnh hơn, cũng không ngừng mà tìm kiếm những tin tức về cô.

Tóc vàng, mang mặt nạ ác quỷ, cường đại, nữ yêu quái. Đương nhiên xâu chuỗi những thứ này vào nhau, hắn cuối cùng cũng tìm được thân phận của thiếu nữ.

Cô ấy là một đại yêu quái bị loài người hận thấu xương và vô cùng sợ hãi, không có ai biết tên cô là gì, cũng không ai biết được lai lịch của cô. Nghe đồn cô rất thích giết chóc, nghe đồn cô thích ăn thịt người, nghe đồn ngay cả các yêu quái khác cũng giống như loài người đều sợ hãi cô.

Sao có thể?

Cô cứu hắn, ôn nhu mà nói hắn nhắm mắt lại sao có thể là dạng người như vậy được.

Hắn mê muội mà bắt đầu từ những lời đồn truy tìm tung tích của cô, cuối cùng có một ngày hắn đã gặp được cô.

Là hắn liều mạng mà truy đuổi Hoa Nhiễm, là hắn từng bước đi vào trái tim của Hoa Nhiễm.

Thoạt nhìn là một đại yêu quái vô cùng mạnh nhưng trên thực tế lại giống như một đứa trẻ chưa lớn, những lời đồn đáng sợ đó hầu hết đều là do cô ấy cố ý truyền ra, càng hiểu cô hắn lại càng thêm mê muội.

Mà lúc ấy hắn cũng đã trở thành gia chủ của gia tộc Abe, hơn nữa hắn luôn ủng hộ việc cho rằng yêu quái cũng có tốt có xấu.

"Hoa Nhiễm, ta yêu ngươi."

Hắn ôm lấy Hoa Nhiễm cả người run rẩy, đem nguyên hình của mình bày ra trước mặt hắn với ý đồ dọa hắn sợ: "Ở bên cạnh anh, không cần lại ăn thịt người, được không?"

"Được."Đây là người chấp nhận thân phận yêu quái của mình, lần đầu tiên Hoa Nhiễm được yêu.

Có lẽ, hắn là đặc biệt, hắn vẫn luôn truy đuổi phía sau cô không hề từ bỏ. Từ đó về sau cô không còn ăn thịt người nữa, cũng không có người đàn ông nào khác làm yêu, cô giống như đứa trẻ tìm được gia đình mà hết sức tín nhiệm Abe no Seimei.

"Vì sao?"

Hoa Nhiễm một thân đồ trắng ngơ ngác mà nhìn chính mình bị xiềng xích trói buộc và vây quanh bản thân là tầng tầng lớp lớp kết giới, cô không thể tin mà nhìn về phía Abe no Seimei hỏi.

"Vì sao?"

Sanada Genichirou cũng không thể tin được mà nhìn về phía Abe no Seimei hỏi: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"

"Hoa Nhiễm là yêu quái đặc biệt, không chỉ là quá khứ của cô ấy." Abe no Seimei nhắm mắt lại không thể nhìn đến ánh mắt tuyệt vọng của cô, "Cô ấy cần phải không ngừng cắn nuốt sinh mệnh hoặc dục vọng thì mới có thể tồn tại, cắn nuốt càng nhiều thì sẽ càng mạnh, mà càng mạnh thì lại càng muốn ăn nhiều hơn nữa. Nói cách khác, chỉ cần cô ấy muốn tồn tại, liền sẽ càng ngày càng không thể khống chế được sự đói khát của bản thân."

"Tất cả đều là kế hoạch của ngươi sao? Làm ta yêu ngươi, sau đó khi ta không hề phòng bị mà gả cho ngươi, rồi vào chính ngày này ngươi lại giết ta?"

"Xin lỗi."

Trong hồi ức Abe no Seimei không có giải thích, chỉ lạnh nhạt mà nhìn Hoa Nhiễm ở trung tâm kết giới.

"Hóa ra sự thật là như thế này a___"

Hoa Nhiễm bừng tỉnh mà cười rộ lên, sương đen từ trong cơ thể cô tràn ra, yêu lực cường đại trong chớp mắt liền phá vỡ kết giới đem Abe no Seimei bao vây lại. Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô vừa khóc vừa từng ngụm từng ngụm ăn luôn Abe no Seimei.

"Đinh linh ___"

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên đem Hoa Nhiễm từ trong thống khổ kéo ra.

"Đây là ... nơi nào?"

"Hoan nghênh đi vào thư viện nguyện vọng. Xét thấy đời trước ký chủ của ta bị ngươi ăn luôn cho nên mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ngươi hiện tại là chủ nhân mới của nơi đây."

Cùng với Hoa Nhiễm còn có Sanada Genichirou và Seiichi Yukimura cũng đều không hiểu vì sao.

Đối với ánh mắt của hai người cùng nhau nhìn qua, Abe no Seimei cười khổ giải thích: "Ta cũng không biết nó là cái gì, chỉ biết nó đã lựa chọn ta. Chỉ cần ta trở thành chủ nhân của tòa thư viện này thì sẽ vĩnh viễn mà bị nhốt bên trong, dựa theo quy định của thư viện mà bắt người đến phải trả giá xong rồi sau đó sẽ thực hiện nguyện vọng của người đó."

"Hơn nữa ta còn biết được, chỉ cần trở thành chủ nhân của thư viện là có thể tồn tại vĩnh hằng, chỉ cần không chủ động đi tìm chết thì sẽ không thể chết được."

"Tư cách để trở thành chủ nhân của thư viện không phải do chính mình quyết định, có phải hay không?"Seiichi Yukimura hỏi, "Nhưng trường hợp này người được lựa chọn bị cắn nuốt lại là ngoại lệ."

"Đúng vậy."

"Cho nên người làm tất cả đều là để Hoa Nhiễm trở thành chủ nhân của thư viện? Vì sao?"

"Cô ấy hẳn là sớm đã phát hiện ra, theo thực lực ngày càng mạnh cảm giác đói khát cũng ngày càng nhiều hơn, ở thời điểm ta gặp được cô ấy trên thực tế cô ấy đã có chút không thể khống chế được dục vọng cắn nuốt của bản thân mình. Nếu cứ như vậy, sớm hay muộn sẽ có một ngày cô ấy mất đi lý trí mà biến thành yêu quái ăn thịt người ở khắp mọi nơi, hoặc chính bản thân cô ấy không thể chấp nhận được chuyện đó mà lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình."

"Ta hiểu cô ấy, ta biết cô ấy nhất định sẽ lựa chọn vế sau." Nói tới đây, Abe no Seimei trong giọng nói mang theo sự kiên định trước sau như một, "Nhưng là ta không cho phép chuyện đó xảy ra. Ta hy vọng cô ấy sống thật tốt, rồi một ngày nào đó cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc."

Ý tưởng này của hắn vừa vô tư lại vừa ích ký, nhưng mà cả Seiichi Yukimura và Sanada Genichirou đều cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho Hoa Nhiễm.

Sanada Genichirou khó hiểu hỏi: "Vì sao hiện tại còn không nói sự thật cho cô ấy biết?" Nếu hai người hiện tại đều tồn tại thì tại sao không thể đem tất cả nói rõ ràng.

"Thật sự ta cũng không ngờ là cô ấy không có hoàn toàn cắn nuốt ta, cho dù lúc ấy tuyệt vọng đến như vậy nhưng cô ấy vẫn để lại tàn hồn cho ta. Ngoài miệng nói là muốn trừng phạt ta, trên thực tế chính là không đủ nhẫn tâm để xuống tay."

"Đồ ngốc mềm lòng đó."

"Nếu nói tất cả sự thật cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ lại tự trách mà cảm thấy tất cả đều là do thân phận yêu quái của chính mình. Ta nghĩ chờ cô ấy cùng loài người tiếp xúc nhiều tới khi không còn chán ghét chính bản thân mình nữa, lúc đó ta sẽ nói cho cô ấy biết."