Chương 46: Người Đàn Ông Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Xuất Kiếm Của Tôi

Tống Ngộ cố nén xúc động muốn kéo Lương Nguyên Nguyên từ trong màn hình ra đánh một trận, hít sâu vài hơi để nén lửa giận, nhanh chóng thể hiện dáng vẻ dịu dàng mà có phong độ: "Nếu em thích Mạnh Tiệm Vãn như vậy, chờ đến khi anh theo đuổi được cô ấy, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành chị dâu của em rồi sao? Em có chắc là em sẽ không giúp anh không?”

Lương Nguyên Nguyên ngửa đầu suy nghĩ ba giây, cảm thấy mình đã bị anh thuyết phục, nhưng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, hận mình không phải là nam, bằng không cô ấy sẽ tự mình đuổi theo Mạnh Tiệm Vãn.

Cô ấy định nói mình sẽ cố gắng làm nằm vùng tốt, nhưng nghĩ lại, vì sao cô ấy lại để Tống Ngộ được hời chứ?

"Em có anh ruột, em có thể giới thiệu anh ruột của em cho Mạnh Tiệm Vãn quen biết, như vậy sẽ là chị dâu ruột của em." Lương Nguyên Nguyên nói năng hùng hồn: "Chị dâu ruột thân hơn chị dâu họ.”

Không phải cô ấy khoe mà cô ấy thật đúng là một cô bé thông minh!

Lương Nguyên Nguyên quả thật có một người anh ruột lớn hơn bảy tuổi, từ nhỏ đã vô cùng ưu tú, thuộc dạng "con nhà người ta" trong mắt các bậc phụ huynh. Lúc đi học liên tục nhảy cấp, bây giờ đã là giáo sư nổi danh trong học viện, ngoại hình tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, quan trọng là anh không cứng nhắc như trong ấn tượng của người bình thường, anh không chỉ chơi bóng rổ giỏi mà chơi ván trượt cũng cực kỳ ngầu, tính cách hài hước, vô cùng mê hoặc.

Lương Nguyên Nguyên cảm thấy, anh ruột nhà mình và Mạnh Tiệm Vãn là một đôi người do trời đất tạo nên.

Tống Ngộ nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẻ mặt còn khϊếp sợ hơn bị sét đánh, sao anh lại không nghĩ tới chứ, đúng là tiền mất tật mang, dẫn sói vào nhà. Một lát sau, anh dùng đòn sát thủ: “Lương Nguyên Nguyên, anh sẽ đốt túi xách của em."

Đầu có thể bị rơi, máu có thể chảy, nhưng túi xách của mình không thể bị mất!

Lương Nguyên Nguyên quyết định: "Dừng tay! Đừng! Em nói bậy, anh trăm ngàn lần không nên coi là thật. Lương Nguyên Nguyên em thề với trời, nhất định sẽ nghiêm túc giúp anh theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn. Anh A Ngộ, xin hỏi có thể bỏ túi xách của em xuống được không? Hu hu hu.”

Tống Ngộ thấy cô ấy thành thật, hừ một tiếng, ném điện thoại lên bàn, bởi vì trong lòng còn tức giận nên lực ném hơi mạnh, điện thoại di động đập lên bàn phát ra một tiếng "đùng".

Đúng lúc Tạ Vịnh đi vào đưa tài liệu cho anh, không kịp đề phòng bị dọa sợ không nhẹ, theo bản năng thẳng lưng, nín thở, đặt một xấp văn kiện lên trên mặt bàn.

Làm trợ lý thật sự rất không dễ dàng, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng về điều gì đó, vấn đề công việc của tổng giám đốc và vấn đề cá nhân đều phải giải quyết giúp.

“Tổng giám đốc Tống, xin hỏi có gì cần tôi làm cho cậu không?" Tạ Vịnh cung kính, chỉ thiếu một câu "Tiểu Tạ sẽ tận tâm phục vụ ngài".

Tống Ngộ mở tập tài liệu ở trên cùng, nhíu mày lại, dùng bút ký trong tay khoanh tròn một số liệu trong đó, đầu bút như muốn đâm lủng giấy, nghiêm khắc nói: "Đây là bộ phận nào đưa tới vậy? Mắt dùng để trang trí hả? Sai rõ ràng như vậy mà còn đưa tới trước mặt tôi, tôi ở đây để ký tên hay là sửa sai hả?! Nói với người đứng đầu bộ phận, tiền thưởng trong tháng này không có, tự mình đàng hoàng suy nghĩ lại đi!”

Tạ Vịnh như gặp phải kẻ địch lớn, vội vàng đưa tay rút tài leiu65 về.

Anh ta có linh cảm, người tiếp theo bị trừ tiền thưởng chính là mình, thừa dịp trước khi Tống Ngộ trở nên tức giận hơn hơn liền thức thời rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Khi đứng ở ngoài cửa, trán anh ta phủ đầy mồ hôi, vuốt ngực thở ra một hơi.

Tạ Vịnh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bởi vì không biết cách ứng phó tình huống bất ngờ của tổng giám đốc Tống mà vứt bỏ công việc này, vì thế anh ta liền tìm thư ký Vương Truyền Minh của Chu Mộ Vân từ trong danh bạ WeChat, sau đó liên lạc với anh ta rồi khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Tống, tên là Tạ Vịnh, lần trước chúng ta gặp qua hội nghị thượng đỉnh tài chính ở trung tâm triển lãm Giang Đinh. Tôi nghe nói anh làm thư ký cho tổng giám đốc Chu rất nhiều năm nên muốn học hỏi một ít kinh nghiệm từ anh, mong anh vui lòng chỉ giáo.”

Đánh xong những chữ này, Tạ Vịnh đọc lại một lần, xác định không có sai chính tả và sơ sót trong câu văn, giọng điệu cũng đủ thành khẩn, sau đó nhấn nút "Gửi".

Thư ký Tiểu Vương rất hào phóng trượng nghĩa, ba phút sau, anh ta đã gửi tới một tài liệu, tên là 《Dạy cho bạn làm thế nào để trở thành một trợ lý đặc biệt xuất sắc 2.0》, và đính kèm một tin nhắn: "Không cần khách khí."

Tạ Vịnh mở to hai mắt, trong ngành này còn có loại sách như vậy sao? Quả nhiên là kiến thức của anh ta nông cạn, ít nghe ngóng, thảo nào luôn không tiếp nhận được vấn đề tổng giám đốc Tống ném tới.

“Xin hỏi quyển này được giảng dạy bởi người thầy nổi tiếng nào vậy?” Tạ Vịnh tiếp tục không biết xấu hổ hỏi: "Tôi có cần mua đĩa CD hay là mua video trên mạng về học không?”

Thư ký Tiểu Vương: "Bản thân bất tài, tôi tự mình viết."

Tạ Vịnh: "..." Thất kính.

——

Lương Nguyên Nguyên chờ đợi một lúc lâu không nhận được câu trả lời của Tống Ngộ, cô ấy đoán được anh đang bận nên bèn cất điện thoại di động.

Mạnh Tiệm Vãn cúi đầu, tập trung sơn màu lót cho cô ấy, màu hồng rất tươi mát, lớp màu nhạt bọc lấy móng tay được cắt tỉa chỉnh tề tròn trịa, một tay được sơn xong, đặt dưới máy làm khô sơn, sau đó sơn tay kia.

"Chị, chị xinh đẹp như vậy, không biết chị có bạn trai chưa?" Lương Nguyên Nguyên biết cô không có bạn trai, nếu không thì Tống Ngộ sẽ không rần rần theo đuổi cô, nhưng mà cô ấy phải làm bộ như không biết, như vậy mới có thể tự nhiên làm quen.

Tay nghề của Mạnh Tiệm Vãn rất tốt, mỗi móng tay đều sơn một cách hoàn hảo, không có nước sơn móng tay dư thừa dính vào da xung quanh móng tay, cô nghe thấy vậy liền dừng lại một chút, sau đó nói: "Không có.”

Lương Nguyên Nguyên phồng má, dường như cảm thấy rất khó hiểu: "Vậy chắc chị cũng có rất nhiều người theo đuổi đúng không? Chị chưa bao giờ nghĩ về một tình yêu ngọt ngào sao?”

Mạnh Tiệm Vãn nhét một bàn tay đã vẽ xong vào trong máy làm khô sơn rồi dọn dẹp sơn màu hồng trên bàn, sau đó đứng dậy đi đến kệ phía sau tìm mấy chai sơn cần dùng, không thèm để ý nói: "Đàn ông ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của tôi.”

Lương Nguyên Nguyên: "..."

Lão đại đúng là lão đại, tình yêu là gì vốn không cần thiết.

Cô ấy không khỏi bắt đầu đồng tình với anh họ, phải mất bao nhiêu công sức mới có thể theo đuổi được Mạnh Tiệm Vãn, người nằm vùng như cô ấy cũng cảm thấy trọng trách nặng nề mà đường thì còn xa.

Mạnh Tiệm Vãn tìm xong chai sơn, sắp xếp ngay ngắn ở trên bàn rồi nhanh chóng lấy một viên kẹo từ trong túi, xé giấy, kẹo để trong túi thời gian dài, nên mặt ngoài đã tan chảy, dính vào giấy đường, cô dùng răng cắn kẹo, ăn vào miệng, quay đầu lại nhìn thấy Lương Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, lại lấy một viên từ trong túi: "Hơi chảy ra rồi, ăn không?”

Lương Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu, tươi cười như hoa nói: "Cảm ơn chị.”

Sơn móng tay trên bàn tay đã khô, cô ấy đưa tay nhận lấy kẹo, dùng miệng cắn, lấy kẹo ra khỏi giấy gói, sau đó bỏ vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp đầu lưỡi.

Lương Nguyên Nguyên vẫn không quên nhiệm vụ trên người, lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi thông tin mới nhất cho Tống Ngộ: "Chị thích ăn kẹo! Chị ấy có rất nhiều kẹo trong túi! Mua nó cho chị ấy đi! Mua kẹo đắt nhất và ngon nhất cho chị ấy!!!”

Tống Ngộ nhận được tin này, cuối cùng cũng đè ý nghĩ đốt túi xách xuống, mở file ghi nhớ điện thoại di động, thêm một nội dung: Vãn Vãn thích ăn kẹo.

Anh kết nối đường dây điện thoại nội bộ, bảo Tạ Vịnh vào, kêu anh ta đi mua kẹo nhập khẩu, nhiều hương vị khác nhau, nhất định phải ngon.

Tạ Vịnh vừa rồi đang cố gắng nhanh chóng bổ sung bài học của trợ lý, giống như một thần thϊếp trở về từ khóa bồi dưỡng Tân Giả Khố(*), thành thục nắm vững những kỹ năng xung đấu, biểu hiện cụ thể là anh ta đã không còn ngạc nhiên trước những yêu cầu đặc biệt như vậy nữa, anh ta gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh: "Được, tôi lập tức đi làm ngay.”

(*)辛者库 - Tân Giả Khố: Nơi ăn ở sinh hoạt của những người nô tì, điều kiện kham khổ

------ Ngoài lề------

Thư ký Tiểu Vương: Tôi đang xem xét có nên tổ chức một khóa đào tạo trợ lý hay không, tôi cảm thấy có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Chu Mộ Sưởng: Tiền thưởng của anh đã hết rồi:)