Chương 18: Bố mẹ của Lê Hoàng Huy đến cầu hôn

Người đàn ông trung niên mỉm cười bước tới: “Cho tôi hỏi hai người có phải anh Hà và cô Lan không?”

Nguyễn Sơn Hà lịch sự hỏi: “Xin hỏi hai người là…?”

“Tôi là bố của Lê Hoàng Huy, Lê Gia Minh, và đây là vợ tôi Triệu Nhuyễn. Tôi rất xin lỗi, vì đã tự ý đến thăm gia đình mà không thông báo trước.”

Mặc dù sắc mặt của Nguyễn Sơn Hà không chút biến sắc, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng: “Làm sao ông biết chúng tôi sẽ trở về nhà vào hôm nay?”

“Thú thực thì chúng tôi cũng không biết. Từ hôm kia, vợ chồng tôi sáng nào cũng đến đây cho đến 7 giờ tối mới về.”

Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan liếc nhìn nhau, Nguyễn Sơn Hà vội mở cửa, nói: “Mời vào trong.”

Sau khi bốn vị phụ huynh đã yên vị, Nguyễn Phương Thảo rót trà cho bốn người.

Nghi thức và cách cư xử của Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn đều rất tốt, thoạt nhìn là biết họ đều là những người ở tầng lớp cao, hoàn cảnh xuất thân đều không tầm thường.

Triệu Nhuyễn cười hiền lành, nói: “Hai người chắc đã hay tin tức rằng Hoàng Huy và Phương Thảo đã đăng ký kết hôn. Chúng tôi, những người làm cha làm mẹ này cảm thấy việc hôn nhân đại sự không thể làm qua loa, hay quá cẩu thả được. Vì vậy, đã không mời mà đến. Mong rằng thông gia sẽ không chê cười.”

Phương Tâm Lan đáp thẳng thừng: “Chúng tôi không đồng ý.”

“Thông gia nặng lời quá.” Triệu Nhuyễn vẫn nhẹ nhàng nói: “Tôi biết lý do hai người không đồng ý chuyện hôn sự này, có phải là sợ sau khi kết hôn nhà họ Lê của chúng tôi sẽ gây bất lợi cho Phương Thảo đúng không?”

Phương Tâm Lan nhún vai, không nói gì thêm.

“Phương Thảo đã có ơn với nhà họ Lê, làm sao chúng tôi có thể đối xử không công bằng, để Phương Thảo chịu thiệt được.”

“Có ơn với nhà hai người?” Phương Tâm Lan khó hiểu.

Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Nguyễn Sơn Hà.

Lê Gia Minh nói: “Đúng vậy. Vốn dĩ những chuyện này là chuyện riêng của nhà họ Lê, không nên đem ra kể khắp nơi, nhưng hai nhà chúng ta là một gia đình, cũng không phải chuyện xấu xa gì. Chắc hai vị đây cũng đã từng nghe nói đến con trai cả của tôi đã thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi cách đây năm năm.”

Phương Tâm Lan và Nguyễn Sơn Hà gật đầu.

“Lúc đó, con dâu tôi sắp sinh. Trong vụ tai nạn xe đó, để bảo vệ con dâu và đứa con trong bụng, con trai tôi là Hoàng Vũ đã phải bẻ lái gấp. Ngay sau đó tai nạn xảy ra khiến con trai cả tôi tử vong tại chỗ, con dâu cũng bị thương nặng. Trong giờ phút sinh tử đó, vừa hay đúng lúc Phương Thảo đi ngang qua, đã đỡ đẻ giúp cho con dâu tôi, cứu cháu nội tôi là Tiểu Bảo.”

Phương Tâm Lan và Nguyễn Sơn Hà không ngờ sẽ nghe được chuyện như thế này.

Đôi mắt bà ấy ngấn lệ, Triệu Nhuyễn vẫn cười nói: “Để bảo vệ đứa trẻ và để nó lớn lên khỏe mạnh và không phải lo lắng gì, Hoàng Huy đã nhận nuôi dưỡng Tiểu Bảo. Vì vậy, tất thảy mọi người đều nghĩ rằng Tiểu Bảo là con ruột của Hoàng Huy. Tôi hiểu sự lo lắng của hai vị đây. Trên thực tế, đối với Hoàng Huy và cháu Phương Thảo, đây đều là cuộc hôn nhân đầu tiên và hoàn toàn không có tiền lệ kết hôn trước đó. Nhưng vì lợi ích của Tiểu Bảo, chúng tôi vẫn sẽ không công khai danh tính của Tiểu Bảo với xã hội trong một thời gian tới, và sẽ để cậu bé sống dưới thân phận là con của Hoàng Huy. Ngoài ra, hai người không cần phải quá lo lắng rằng Tiểu Bảo sẽ không chấp nhận Phương Thảo. Trước đây Tiểu Bảo đúng là đã xảy ra một số chuyện, nên bị mắc chứng tự kỷ, không ai ngoại trừ Hoàng Huy được phép đến gần cậu bé, ngay cả tôi và chồng tôi cũng không được chạm vào cậu bé. Nhưng Tiểu Bảo đã chấp nhận Phương Thảo, tôi cho rằng đây là một dấu hiệu tốt.”

Nguyễn Phương Thảo nhìn Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn, thầm nghĩ: “Sao hai người tử tế như thế này lại nuôi dưỡng được đứa con như Lê Hoàng Huy nhỉ?”

Sau khi nghe xong câu chuyện, Nguyễn Sơn Hà nói: “Chúng tôi cũng biết thành ý và ý định của hai vị. Vì hai đứa đã lựa chọn kết hôn nên bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không có ý định ngăn cản. Nhưng… chuyện này đến quá đường đột.”

“Việc đăng ký kết hôn đúng thật sự quá gấp gáp, hai bên gia đình cần phải ngồi lại bàn bạc thêm về chuyện cưới xin. Nhà họ Lê của chúng tôi sẽ không bao giờ để Phương Thảo phải chịu thiệt, xin gia đình hãy yên tâm.” Lê Gia Minh cười nói.

Bốn người bọn họ nói chuyện một lúc lâu sau đó Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn mới rời đi.

Ngay khi Nguyễn Phương Thảo vừa đưa hai người ra ngoài, cô cũng muốn len lén tìm cách trốn ra ngoài luôn, nhưng ngoảnh lại thì thấy ánh mắt Phương Tâm Lan đang ra hiệu, thấy vậy, cô liền dừng bước.

Nguyễn Sơn Hà chăm chú nhìn cô con gái đang ngồi xuống trước mặt mình: “Bố đã nghe mẹ của con nói, và bố mẹ của Lê Hoàng Huy cũng đã qua thưa chuyện. Bây giờ bố muốn nghe những gì con nói.”

Nguyễn Phương Thảo nghiêm túc nhìn Nguyễn Sơn Hà, và nói: “Bố mẹ, con và Lê Hoàng Huy đã kết hôn.”

“Được rồi. Nếu ván đã đóng thuyền như vậy thì bố mẹ không ý kiến thêm gì nữa. Sau này, cần bố mẹ giúp gì cứ nói. Vui thì ở, nếu không vui thì quay về đây với bố mẹ.”

Nguyễn Phương Thảo hai mắt rưng rưng, cô nhoài người về phía trước ôm lấy Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan, nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi, con đã làm hai người phải lo lắng rồi.”

Nguyễn Sơn Hà vỗ nhẹ vào lưng cô: “Bố tin rằng con có khả năng làm cho mình hạnh phúc trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”

“Con sẽ không để bản thân mình phải chịu ấm ức đâu.”

“Được.”



Nguyễn Phương Thảo ôm Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan khóc, cảm xúc bị kìm nén mấy ngày nay giờ đây được bộc lộ ra hết. Sau đó, cô trở về phòng rửa mặt, và lau đi đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe của mình.

Nằm trên giường, cô mới phát hiện có tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.

Đó là của Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy: [Tôi đã phát thiệp mời cả rồi, giờ cô có thể yên tâm trở thành cô dâu của tôi.]

Nguyễn Phương Thảo ngơ ngác cầm điện thoại hồi lâu, khó khăn lắm mới gõ trả lời lại một dòng: [Chúng ta sẽ sống kiểu gì?]

Ngay sau khi tin nhắn của Nguyễn Phương Thảo được gửi đi, Lê Hoàng Huy đã ngay lập tức gọi điện thoại cho cô.

Nguyễn Phương Thảo bấm nút trả lời điện thoại, nhưng thay vì nghe thấy giọng nói của Lê Hoàng Huy, cô lại nghe thấy những tiếng bước chân đều đặn và trầm ổn.

Nguyễn Phương Thảo nín thở chờ đợi.

Mãi cho đến khi đầu dây bên kia trở nên yên lặng, giọng nói từ tốn pha chút lười biếng của Lê Hoàng Huy truyền đến: “Cô có thể sống bất cứ cuộc sống nào cô muốn.”

“Thật không?” Nguyễn Phương Thảo hỏi lại đầy nghi hoặc.

“Đương nhiên. Cô không cần quá lo lắng về chuyện ly hôn, tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Với tôi, xác suất ly hôn của tôi sẽ thấp hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường khác. Ít nhất đến thời điểm hiện tại chưa có một người đàn ông họ Lê nào ly hôn. Và không có ai trong số đó có ý định phá vỡ truyền thống tốt đẹp này cả.”

“Anh định bảo là tôi sẽ sống cùng anh cả đời?”

Lê Hoàng Huy cười tủm tỉm vài tiếng: “Không phải sao?”

Nguyễn Phương Thảo nghe Lê Hoàng Huy cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Ngủ đi.” Lê Hoàng Huy nói.

“Ừ.” Nguyễn Phương Thảo thản nhiên đáp.

Hai người đều không cúp điện thoại, chỉ yên lặng lắng nghe nhịp thở của nhau.

Nguyễn Phương Thảo nuốt nước bọt, hắng giọng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm việc.” Lê Hoàng Huy dừng lại, nói thêm: “Nhân tiện, giải quyết một vài phụ nữ muốn trở thành người thứ ba trong cuộc sống hôn nhân của cô.”

Nguyễn Phương Thảo im lặng một lúc: “Anh đang khoe khoang với tôi à?”

“Có gì đáng để khoe mẽ? Một người đàn ông thành công không phải là người đã ngủ với nhiều người phụ nữ, mà là người khiến một người phụ nữ sẵn sàng ở bên anh ta cả đời.”

Nguyễn Phương Thảo nghe xong trực tiếp ngắt điện thoại, phớt lờ kẻ tâm thần rối loạn ngôn ngữ này.



Nguyễn Phương Thảo trốn như chạch mấy ngày liền không đi làm.

Sau khi Lê Gia Minh và Triệu Nhuyễn đến nhà, nút thắt trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Cô không phải loại người sợ hãi trước khó khăn và những lời đồn thổi, nhưng mấy chuyện này ngoài phạm vi cô có thể xử lý, và cô cũng không phải người tung ra mấy tin đồn nhảm này.

Về cơ bản, cô đã ở thế bị động trong chuyện này.

Bây giờ cô đã biết bố mẹ và những người trong nhà họ Lê đều tán thành mối quan hệ của mình và Lê Hoàng Huy. Ngoài ra, Lê Hoàng Huy cũng tỏ rõ thái độ chân thành với cô.