Chương 19: Tổng giám đốc Huy, anh thật giàu có

Trong lòng cô không hề lo lắng hay sợ hãi.

Những lời bàn tán và các bài viết trên mạng, chỉ cần bỏ qua không đọc chúng là được, những người đó đâu thể ngày nào cũng đến trước mặt cô nói được?

Trên đường từ bãi đậu xe đến văn phòng làm việc, Nguyễn Phương Thảo vẫn nghe thấy những tiếng xì xào, bàn tán nhưng cô mặc kệ, trực tiếp đi thẳng vào phòng và xem qua các hồ sơ bệnh án cần giải quyết.

Tiểu An tự giác cầm cốc đi pha cà phê cho cô.

“Chị Thảo, chị đã đi làm rồi ạ?”

“Mấy ngày nay chị đi vắng có xảy ra chuyện gì không?”

“Không, tất cả đều bình thường ạ.”

“Tốt. Để cà phê lên bàn cho chị. Tình hình của bệnh nhân ở giường 22 bây giờ thế nào rồi? Đã một tuần kể từ khi phẫu thuật, đã có thể nói được chưa?”

“Hai ngày nay đã có thể nói chuyện được rồi, tuy nhiên phát âm vẫn chưa rõ ràng ạ.”

“Em để ý tới trường hợp này nhiều hơn nhé.”

“Vâng.” Tiểu An gật đầu, lại nhìn về phía Nguyễn Phương Thảo với đôi mắt sáng ngời: “Chị Thảo, chị thật sự đã đăng ký kết hôn với Lê Hoàng Huy rồi à?”

“Đừng nói chuyện phiếm trong giờ làm việc.”

“Tổng giám đốc Lê đã nói hết rồi, chuyện cũng bị bại lộ rồi, chị còn định giấu giếm gì nữa?”

“Chị đã bị vạch trần như vậy rồi, em còn hỏi làm gì?”

Tiểu An để lộ ánh mắt cầu xin: “Chị dụ dỗ nam thần của lòng em, giờ còn gả cho anh ấy. Vậy mà em chỉ xin hỏi vài câu cũng không cho, thật bất công quá đi à!”

Nguyễn Phương Thảo bất lực nói: “Chị đã kết hôn với anh ấy rồi, vì vậy bây giờ em có thể từ bỏ rồi.”

“Em muốn xin nghỉ việc!” Tiểu An hét lên.

“Mau viết đơn đưa chị ký trước giờ tan làm.”

“Người ta thất tình rồi, chị còn không muốn an ủi em à.” Tiểu An ghé sát vai Nguyễn Phương Thảo la lớn.

“Được rồi, đừng hét nữa thì có khả năng em sẽ được tổng giám đốc Lê mời đi ăn tối đấy.”

"Có thật không?”

“Nó sẽ không trở thành sự thật nếu em không bắt tay vào việc ngay bây giờ.”

“Em đi ngay đây, nhất định phải cho em ăn cơm với nam thần của lòng em.” Tiểu An nói xong, thích thú chạy đi.

Nguyễn Phương Thảo xoa thái dương, đầu choáng váng vì cô trợ lý nhỏ.



Nguyễn Phương Thảo đã trải qua hai ngày liên tiếp trong bầu không khí ngột ngạt, kinh khủng khi mà lúc nào cô cũng bị ánh mắt các đồng nghiệp nữ và bệnh nhân trong bệnh viện nhòm ngó soi xét. Và sự xuất hiện của Lê Hoàng Huy đã đẩy bầu không khí này lên đến đỉnh điểm.

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy mấy hôm nay đầu cô có chút mơ hồ, thần kinh bị suy nhược. Ngay sau khi vừa tan làm cô vội tắt máy tính, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, trở về nhà.

Kết quả là vừa ra đến hành lang thì cô gặp Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy trước mặt mọi người, nắm tay cô, còn cố ý sử dụng thang máy công cộng để đi xuống.

Suốt dọc đường đi, Nguyễn Phương Thảo và Lê Hoàng Huy thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Cô ngượng đến nỗi chỉ muốn giật tay ra và rời đi ngay lập tức.

Nguyễn Phương Thảo thở phào nhẹ nhõm cho đến khi lên chiếc Maserati bắt mắt kia.

Sau khi Lê Hoàng Huy thắt dây an toàn cho cô, anh nói: “Cô phải học cách làm quen với những ánh mắt này đi.”

Nguyễn Phương Thảo miễn cưỡng gật đầu.

Mặc dù cô không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý như thế này, nhưng sự xuất hiện của Lê Hoàng Huy thực sự đã giúp cô giải quyết được hai vấn đề mà cô gặp phải trước đó.

Một là về bài đăng, và hai là về Chu Đồng và Trần Vân Đình.

Chính vì hai chuyện này mà việc suy xét thăng chức của cô bị trì hoãn, nay đã được giải quyết hết.

Mặc dù việc cô và Lê Hoàng Huy ở bên nhau sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề khác, nhưng đó là chuyện của sau này.

Miễn là nó liên quan đến bản thân cô, thì cô vẫn có khả năng giải quyết nó.

Nếu đó là vấn đề liên quan đến hai vị phụ huynh của cô, thì bản thân cô cũng bó tay.

Sau khi xe chạy được một lúc, Nguyễn Phương Thảo mới nhận ra rằng đây không phải là con đường trở về nhà của mình, liền sốt ruột hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu đấy?"

“Đi mua sắm.”

“Anh muốn mua quần áo?”

“Cô muốn mua ý.”

“Tôi không thiếu quần áo.”

“Bây giờ toàn bộ người ở đất Thành phố Tần này đều biết cô là vợ tôi, con dâu nhà họ Lê, hình tượng của cô không còn là chuyện của một mình cô nữa.”

“Mấy người giàu như anh phiền phức thật.” Nguyễn Phương Thảo thở dài.

“Không phải người giàu chúng tôi phức tạp, mà là xã hội đòi hỏi chúng tôi phải như vậy. Nếu cô là cổ đông của tập đoàn Lê Thị, mà thấy con dâu nhà họ Lê suốt ngày ăn mặc hở hang hay những bộ quần áo bình dân, cô có muốn đầu tư tiền vào cổ phiếu của tập đoàn Lê Thị không? Ngoài những người nắm giữ cổ phiếu ra, còn có giới truyền thông. Giới truyền thông sẽ luôn chú ý đến từng hành động lời ăn tiếng nói của từng thành viên trong gia đình họ Lê, và đưa tin trên các phương tiện truyền thông đại chúng khác nhau. Nói cách khác, bây giờ cô đang là một trong những bộ mặt của nhà họ Lê và tập đoàn Lê Thị.”

“Vậy sao anh không tìm một người cùng tầng lớp với mình để kết hôn, không phải là được rồi sao? Cô ấy sẽ quen hơn với mấy kiểu trong giới kinh doanh như thế này.”

Lê Hoàng Huy ngây người nhìn cô: “Ai bảo tại cô xui xẻo?”

Nguyễn Phương Thảo lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục chủ đề này.



Nguyễn Phương Thảo và Lê Hoàng Huy ăn tối trong một nhà hàng cao cấp, sau đó đi mua sắm ở một trung tâm mua, nơi toàn bán đồ của các thương hiệu xa xỉ.

Có bốn khu kinh doanh nổi tiếng ở Thành phố Tần.

Khu thương mại Mặc Ngữ mà họ đến ngày hôm nay nghiễm nhiên là nổi tiếng nhất.

Nơi đây không chỉ là khu thương mại sang trọng bậc nhất, mà còn là nơi tụ họp của những người giàu có, nổi tiếng trên thế giới.

Không ít người đều chọn nơi đây để tổ chức, giới thiệu ra mắt các sản phẩm cao cấp của họ. Ngoài ra còn có rất nhiều người nổi tiếng, siêu mẫu, doanh nhân… đều chọn mua sắm tại đây.

Nguyễn Phương Thảo sải bước đi bên cạnh Lê Hoàng Huy.

Hai bên đều là những cửa hàng của các thương hiệu cao cấp nổi tiếng.

Nguyễn Phương Thảo đã từng đến đây vài lần cùng Liễu Nhược Tuyết.

Cô thỉnh thoảng cũng mua vài thứ nho nhỏ ở đây như khăn quàng cổ, nước hoa, ví… Thu nhập của cô không cho phép cô mua quá nhiều những thứ xa xỉ.

Các nhân viên bán hàng ở đây đều tiếp đón những khách hàng giàu có quanh năm, đương nhiên con mắt nhìn người của họ đã được nâng cấp hơn những người bình thường khác, chỉ cần liếc nhìn một cái là biết ai có khả năng mua đồ.

Vì vậy, trước đây khi cô và Liễu Nhược Tuyết đến mua sắm, có rất ít nhân viên bán hàng chào đón bọn họ.

Nhưng lần này thì khác.

Ngay khi Nguyễn Phương Thảo và Lê Hoàng Huy vừa bước vào khu quần áo nữ, một số nhân viên trong cửa hàng đã ngay lập tức chạy ra chào đón họ.

“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Chọn giúp tôi một vài bộ quần áo phù hợp với vợ tôi.” Lê Hoàng Huy vừa nói vừa ôm lấy eo Nguyễn Phương Thảo.

Một số nhân viên bán hàng nhìn Nguyễn Phương Thảo bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Anh chị vui lòng đợi một lát.”

Sau đó một nhân viên bán hàng dẫn Lê Hoàng Huy và Nguyễn Phương Thảo đến khu vực ngồi chờ của cửa hàng, ở đây có một vài món ăn nhẹ và đồ uống được bày ra vô cùng tinh tế.

Nguyễn Phương Thảo thầm lắc đầu.

Không phải các cửa hàng xa xỉ không nhận khách, mà phải xem bản thân bạn đã đủ đẳng cấp để người ta phải săn đón hay chưa.

Trà bánh được bày ra nhanh chóng trước mặt Lê Hoàng Huy và Nguyễn Phương Thảo.

Nhân viên bán hàng đưa một số tạp chí quần áo của cửa hàng đến: “Thưa cô, xin vui lòng xem qua các tạp chí của cửa hàng chúng tôi. Các mẫu quần áo trên tạp chí đều có sẵn tại cửa hàng. Cô cũng có thể trực tiếp trao đổi với chúng tôi về nhu cầu ăn mặc, công việc thường ngày, những địa điểm cô thường lui tới để chúng tôi lựa chọn sao cho phù hợp nhất.”

“Để tôi xem xét một chút.”

“Dạ.”

Nguyễn Phương Thảo lật qua vài trang rồi lại ngước nhìn Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy vốn là đang thưởng thức tách cà phê, đột nhiên anh cảm nhận được ánh mắt của cô, mỉm cười nói: “Nhìn tôi có chọn được quần áo không?”

“Cho tôi gợi ý đi.”

“Cô có phải phụ nữ không đấy?”

“Anh còn chưa rõ à?”

Lê Hoàng Huy đặt tách cà phê xuống, cầm lấy tạp chí trong tay Nguyễn Phương Thảo, trực tiếp gập lại, nói: “Năm bộ quần áo công sở và sáu bộ quần áo mặc thường ngày.”

“Dạ vâng ạ.” Người bán hàng trả lời.

Nguyễn Phương Thảo giơ ngón tay cái lên hua hua trước mặt Lê Hoàng Huy: “Tổng giám đốc Lê, anh thật giàu có.”

“Vậy thì lo mà giữ cho chặt vào.”

“Được thôi.” Nguyễn Phương Thảo cười đáp.

Cách nói chuyện thoải mái của hai người khiến tất cả những nhân viên bán hàng ở đó đều phải ghen tị và ngưỡng mộ.

Họ đã từng gặp qua nhiều người đàn ông và phụ nữ giàu có đến mua đồ cùng nhau, già có, trẻ có nhưng tính khí hợp nhau thì rất ít.

Chưa kể, Lê Hoàng Huy đã giới thiệu ngay từ đầu rằng Nguyễn Phương Thảo là vợ của anh.