Chương 29: Ngoan ngoãn đợi ngày làm cô dâu của tôi

Cô ngắm nhìn vẻ đẹp trai đầy quyến rũ của Lê Hoàng Huy.

Người đàn ông này quả thực có thể thỏa mãn mọi tưởng tượng của phụ nữ về đàn ông, và cô cũng vậy.

Tuy nhiên, một người đàn ông như vậy mà lại kết hôn với cô theo cách này, thậm chí còn tự tin giao Tiểu Bảo cho cô và còn không ngại công khai thân phận của cô cho công chúng.

Trong lòng cô thầm nghi ngờ, chắn hẳn có điều gì mờ ám đằng sau chuyện này.

Đồng thời, cô lại nghĩ có lẽ đã có phép màu xảy ra với cô.

Chính vì sự phù phiếm trong lòng và sự kỳ vọng vào tình yêu, cô quyết định sẽ đi tiếp với người này, giống như bố mẹ cô yêu thương nhau cả một đời.

Lê Hoàng Huy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng đó, chậm rãi nói: “Đừng lo, ngoan ngoãn chờ ngày làm cô dâu của tôi đi.”

“Được.”

Lê Hoàng Huy ngồi xuống, khởi động xe.



Xe dừng ở trước cửa nhà Nguyễn Phương Thảo, ngay sau đó, Lê Hoàng Huy bế cô lên nhà.

Phương Tâm Lan và Tiểu Bảo mỗi người ngồi một góc ghế sô pha để xem phim hoạt hình.

Nhìn thấy hai người bước vào, Phương Tâm Lan ngạc nhiên: “Chân con sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Mai sẽ khỏi thôi ạ, mẹ đừng lo.”

“Nguyễn Phương Thảo, con đừng hòng giấu mẹ. Chân con sưng to lên kia kìa, còn ngoan cố cái gì?” Phương Tâm Lan đau lòng mắng cô, đưa tay lên bóp mũi cô: “Mấy ngày này ngoan ngoãn mà dưỡng thương đi, con còn nhảy nhót linh tinh nữa là mẹ đánh gãy chân đấy.”

"Bà Phương, mong bà chú ý lời nói của mình để phù hợp với hoàn cảnh, cho con gái của bà chút thể diện, được không ạ?”

"Thể diện? Đức hạnh con như này còn đòi thể diện nữa à! Ngoan ngoãn xem hoạt hình cùng cháu trai nhỏ của mẹ đi.”

Nguyễn Phương Thảo im lặng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo.

Lúc nãy Phương Tâm Lan giận quá mà gào toáng lên, bà mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn không để ý đến con rể, vội vàng cười: "Hoàng Huy, ngại quá, để cháu nhìn thấy cảnh này. Phương Thảo lúc nào cũng khiến người ta lo lắng thôi.”

“Cô ấy như vậy rất tốt ạ.”

Phương Tâm Lan gật đầu: "Vậy cô vào bếp nấu ăn trước, nếu không chê thì tối nay ở lại ăn cơm với Tiểu Bảo, thử xem tài nghệ nấu ăn của cô nữa nhé.”

“Vậy cháu không ngại nữa. Cô có cần cháu giúp gì không ạ?” Lê Hoàng Huy vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra, đi về phía nhà bếp.

"Không cần đâu, Phương Thảo ở nhà còn chưa phải đυ.ng tay đυ.ng chân nấu nướng bao giờ, chỉ có ngồi chờ ăn chờ uống thôi. Cháu ra xem TV với nó đi.”

“Bà Phương Tâm Lan, xin bà hãy nhỏ tiếng chút khi nói xấu về con gái bà, xin cảm ơn.” Nguyễn Phương Thảo thốt lên.

Lê Hoàng Huy cười khúc khích khi nghe thấy những lời này, anh nói với Tâm Lan: "Cô, cô đừng ngại, ở nhà cháu toàn là đàn ông vào bếp thôi ạ.”

“Thật không?”

“Vâng ạ, vậy nên cô đừng khách sáo với cháu nữa.”

Phương Tâm Lan nghe xong liền gật đầu, nhường chỗ cho Lê Hoàng Huy nấu ăn, trước khi đi vào nhà bếp, bà còn không quên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo bị mẹ lườm, nhưng cô vẫn hồn nhiên giả vờ như không thấy gì, quay lại xem phim hoạt hình.

Thấy trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiểu Bảo từ đầu bên kia của ghế sô pha bò qua, nhẹ nhàng ngồi trên đùi Nguyễn Phương Thảo, đưa máy tính bảng mini cho cô.

Nguyễn Phương Thảo nhìn những dòng chữ được viết trên đó.

“Chân của cô bị thương nặng lắm sao?”

Nguyễn Phương Thảo nhìn đôi mắt có chút lo lắng của Tiểu Bảo, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của cậu bé: “Nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra không nghiêm trọng lắm, cháu đừng lo nhé.”

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo chạm vào nơi Nguyễn Phương Thảo vừa hôn mình, một sự xấu hổ thoáng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Biểu cảm ấy thật dễ thương làm sao.

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười vùi mặt vào l*иg ngực của cậu bé, xoa nhẹ vài cái: "Bé cưng, cảm ơn cháu đã quan tâm cô. Có cháu quan tâm cô nhiều như vậy, chân của cô sẽ rất nhanh lành lại.”

Tiểu Bảo bị cô làm cho buồn cười, trong lòng có một cảm giác rất lạ, sự ấm áp lan toả trong lòng cậu bé.

Đôi môi nhỏ của cậu bé khẽ cong lên.

Lê Hoàng Huy đi ra với đĩa trái cây cắt sẵn, một nụ cười lóe lên trong mắt anh khi anh nhìn thấy nụ cười của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lập tức thu lại nụ cười, giả vờ như không có cảm xúc.

Lê Hoàng Huy buồn cười búng cái trán nhỏ của cậu bé: “Hai bệnh nhân, ăn hoa quả trước đã, ăn xong thì đùa sau.”

“Tuân lệnh, tổng giám đốc Lê.” Nguyễn Phương Thảo cười tinh quái.

Lê Hoàng Huy đưa tay vò loạn mài tóc của cô rồi mới quay trở lại nhà bếp.

Nguyễn Phương Thảo cắm tăm vào một miếng trái cây cắt sẵn rồi đặt nó vào bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cầm lấy miếng trái cây, cắn một miếng, rồi đưa vào miệng Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo không chê, cô ăn luôn miếng hoa quả Tiểu Bảo đút cho mình.

Hành động này khiến đôi mắt của Tiểu Bảo nheo lại, cậu bé nở một nụ cười thật rạng rỡ.



Nguyễn Sơn Hà trở về nhà ngay trước bữa tối và thấy Lê Hoàng Huy đang đeo tạp dề trong nhà bếp.

Trong khi đó, con gái của ông và Tiểu Bảo đang ở trên ghế sô pha ung dung xem tivi, khiến ông ấy không khỏi có chút buồn cười.

“Bố, bố về rồi ạ. Bố rửa tay đi, sắp ăn tối rồi.”

“Hoàng Huy đến nhà chưa bao lâu, mà hai người đã gọi ầm lên cả rồi.” Nguyễn Sơn Hà cáu kỉnh nói.

Nguyễn Phương Thảo mỉm cười.

Bầu không khí trong bữa ăn cũng rất ấm cúng.

Lê Hoàng Huy và Nguyễn Sơn Hà mải mê nói về các dự án gần đây.

Nguyễn Sơn Hà đã học được rất nhiều điều sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Tập đoàn Lê Thị cũng có những dự án được thực hiện bởi công ty của ông, hai người xem như là có điểm chung với nhau.

Lê Hoàng Huy còn nói chuyện với Phương Tâm Lan về bánh ngọt và nấu ăn.

Chỉ có Nguyễn Phương Thảo và Tiểu Bảo, lúc nào cũng mải mê ăn uống, thỉnh thoảng cũng nghe họ nói nhưng không hiểu đang nói gì.

Ăn xong, Nguyễn Sơn Hà phấn khởi cười nói: “Hoàng Huy, cháu biết chơi cờ không? Đánh một ván với chú nhé?"

“Cháu không giỏi chơi cờ lắm, nếu thua thì ngại lắm ạ.”

“Chú cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi, còn chưa biết ai thua mà.”

“Vậy mong chú sẽ nương tay ạ.” Lê Hoàng Huy mỉm cười.

Cả hai đặt bàn cờ lên bàn trà trong phòng khách và bắt đầu chơi.

Nguyễn Phương Thảo và Phương Tâm Lan ngồi gần đó, quan sát bọn họ chơi, còn Tiểu Bảo thì ngồi trên đùi Nguyễn Phương Thảo như một vị Phật Di Lặc nhỏ.

Nguyễn Phương Thảo nhìn Lê Hoàng Huy đang ở gần mình, ngắm khuôn mặt suy tư của anh, bỗng phút chốc khiến nhịp tim của cô đột ngột tăng lên.

Người đàn ông này đang từng bước, từng bước một tiến vào cuộc sống của cô.

Những hành động và phép xã giao của anh cực kỳ lễ phép, anh thậm chí không chút lo lắng nào về việc đưa Tiểu Bảo qua nhà cô.

Nguyễn Phương Thảo quay sang, ngắm nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Sơn Hà và Phương Tâm Lan, trái tim cô cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Lúc này, cô mới nhận ra rằng cô đã kết hôn với Lê Hoàng Huy, người đàn ông mà tất cả phụ nữ ở thành phố Tần đều ao ước được lên xe hoa với anh.

Cô không biết tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng cô biết một điều, cô - Nguyễn Phương Thảo không ngốc, chỉ số IQ bình thường, EQ cũng không thấp, và cô có khả năng tự làm cho mình hạnh phúc.

Cho dù lúc đầu không phải đến với nhau vì tình yêu, sau này vẫn có thể từ từ nảy sinh tình cảm.

Nguyễn Phương Thảo chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn như vậy.

Dường như Lê Hoàng Huy cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Phương Thảo, anh khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười ấm áp với cô.

Nguyễn Phương Thảo bất giác mỉm cười với anh.

Phương Tâm Lan và Nguyễn Sơn Hà đều chứng kiến cảnh tượng đó, họ rất hài lòng với người con rể từ trên trời rơi xuống này.



Lê Hoàng Huy và Nguyễn Sơn Hà chơi cờ gần một tiếng đồng hồ, nhưng trận đấu vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Ông cũng hay chơi cờ, tất nhiên biết Lê Hoàng Huy đang cố ý nhường mình.

Nguyễn Sơn Hà nhìn anh, khẽ cười rồi đặt con đen xuống: “Chú thua rồi.”