Chương 31: Bạn cũ.

.

.

.

Sáng hôm sau, Jungkook tỉnh dậy trong tình trạng mơ màng lênh đênh như trên mây. Theo thói quen cậu vươn tay vớ lấy chiếc di động trên kệ tủ đầu giường. Dùng tay che đi ánh nắng mặt trời đang hắt vào mắt, Jungkook khẽ nâng mi nhìn vào màn hình di động.

Không phải chứ?

Dãy số trên màn hình hiện tại là 9:45 phút sáng, dường như tối hôm qua anh và cậu đã quấn lấy nhau đến cạn kiệt sức lực rồi. Sáng nay cư nhiên lại dậy muộn như vậy. Không kịp lấy bộ quần áo khác mặc vào, chỉ còn cách choàng vội chiếc áo tắm, cậu vội vội vàng vàng muốn đi đến toilet làm vệ sinh cá nhân. Vừa đứng lên, còn chưa đi được bước nào Jungkook đã quàng chân ngã nhào xuống chiếc thảm da trên sàn. Thắt lưng sao lại tê cứng như vậy?

Khổ sở lướt mắt qua người đang còn ngủ say trên giường, tối qua sau khi cậu ngủ, chắc anh dọn dẹp cũng đã mệt rồi, nên cậu nghĩ cứ để anh ngủ thì hơn. Sau đó Jungkook khó khăn vịn tay lên thành giường gắng gượng đứng dậy.

Vệ sinh cá nhân xong, cũng đã bôi thuốc giảm đau ở một số chỗ, thân thể cậu lúc này đã ổn hơn một chút. Đi ra ngoài, vơ bừa bộ quần áo nào đó rồi mở cửa ra khỏi phòng. Miệng cứ lẩm bẩm "trễ rồi, trễ rồi". Nhưng không lâu sau, Jungkook lại vội vàng đi vào. Anh ngủ như vậy có lẽ đã đủ rồi nhỉ? Còn cậu thì không thể đến công ty trễ.

"Tae....Tae....dậy đưa em đến công ty, nhanh lên!" cậu lay mạnh người anh.

"Kookie, mới sáng sớm em đã hành hạ anh rồi sao?"

"Không còn thời gian đâu Tae à, em trễ mất rồi! Mau, dậy chở em đi!"

"Xe em đâu?"

"Xe em hết xăng rồi! Nhanh lên đi!"

"Rồi, chờ tí!" mở mắt ngái ngủ ra nhìn Jungkook đang nhăn nhó trông rất khó coi, Taehyung cuối cùng cũng chịu bước xuống giường.

Mấy phút sau, cả hai tức tốc phóng như bay khỏi nhà.

Có thể xem đây là buổi sáng nhộn nhịp nhất từ trước tới giờ. Anh và cậu có khi còn chưa kịp ngắm mặt nhau nữa là.

***

"Két" một tiếng, chiếc xe màu đen bóng loáng vừa thắng gấp trước công ty, Jungkook liền mở cửa xe, hấp tấp chạy vào trong. Không may, áo khoác cậu bị vướng lại ở cửa xe, cậu cứ thế "chụp ếch" giữa bàn dân thiên hạ.

"Kookie, em có sao không?" anh chạy xuống xe xem cậu.

"Hơi đau một tí!" cậu mặt mày nhăn nhăn nhó nhó, loạng choạng đứng dậy. Nhiều khi cũng muốn tự đánh mình một cái nhưng lại thôi, dù có ngốc cỡ nào, Jungkook cũng vẫn yêu bản thân mình lắm.

"Chân chảy máu như thế mà bảo không sao à? Đi bệnh viện nhanh lên!" anh toan kéo tay cậu vào lại xe.

"Không, em trễ giờ quay quảng cáo mất rồi!" cậu khổ sở chỉ vào phía công ty. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt đằng đằng sát khí của anh quản lí khi nhắc cậu nhớ sáng nay tới đúng giờ. Nhưng rốt cuộc lại muộn như vậy. Thê thảm rồi!

Anh nhìn cậu, thở hắt ra một lượt như đang xem thường mọi chuyện, sau đó lấy điện thoại ra.

"Lịch trình của Jeon Jungkook hôm nay hủy hết cho tôi!"

Nói vỏn vẹn duy nhất một câu, anh liền tắt máy.

"Em quên anh là chủ tịch à?" anh nhướn mày, thích thú nhìn cậu.

"Ừ nhỉ, em quên thật." cậu gãi đầu, cười toe. "Nhưng cũng không thể hủy lịch trình vô lí như thế chứ!"

"Trước giờ việc anh làm, có ai dám mở miệng khiển trách sao?" Taehyung nhếch môi, sau đó là yêu chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của con thỏ ngốc trước mặt.

Jungkook chính là tự cảm thấy không thể nói tiếp nữa, mới đành im lặng cúi đầu, mặc cho ai kia dày vò mái tóc đã được qua chải chuốt của mình, giờ lại sắp biến thành cái dạng gì rồi.

Trong công ty...

"Bà ơi bà ơi!"

"Gì?"

"Mắt tôi có vấn đề hay sao ý! Bà nhìn xem đó có phải chủ tịch với Jungkookie không? Hai người họ đang làm gì vậy kia?"

"Ối, đúng rồi còn gì, hai người đó làm gì ở ngoài thế nhỉ?"

Nhờ hai cái miệng đó bàn tán, một hồi sau, tại cửa ra vào, một "núi" nhân viên bu đen bu đỏ ở đó, cấu xé nhau để nhìn cho được cảnh tượng kia. Một soái ca nam thần đang ôn nhu xoa đầu một tiểu mĩ thụ trắng trắng xinh xinh hai má phiếm hồng kia. Mà nói đúng hơn thì là ngài CEO mà phụ nữ của cả Đại Hàn Dân Quốc này đều ngưỡng mộ đang ôn nhu chăm chú vào Jeon Jungkookie đáng yêu của các chị. Một cặp trời sinh, đẹp đôi như vậy còn gì.

"Mấy chị đang làm gì thế hả?" Yoongi đứng trố mắt nhìn đám hỗn độn trước mắt. Sắp có hẹn cùng Hoseok, bao nhiêu đây người cản đường thì đến bao giờ mới ra được đây?! Yoongi tự hỏi.

"Nè nè Yoongi, em lại đây xem chút đi, có cái này hay lắm!" nói xong chị quản lí của Yoongi kéo anh chen chúc vào trong đám đông.

"Ô, Kookie sao? Cả Kim tổng nữa!" mặt anh bị đè dán sát vào cửa kính. Bộ dạng trông vô cùng khó coi.

"Phải phải, rất đẹp đôi đúng không?"

"Ờ ờ......"

***

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra vết thương, anh lái xe đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.

Jungkook lúc khập khiễng ngồi xuống sopha mới bất mãn. Hôm nay là ngày gì kia chứ? Mấy chỗ đau đau do tối qua nhiệt tình còn chưa hết hẳn lại phải chịu thêm vết thương đang tê nhức ở chân. Thật là!

"Em nằm đây đi, anh nấu đồ ăn sáng." Taehyung nói vậy liền xuống bếp nấu nướng. Phát ngôn cho vui thôi chứ anh thừa biết mình phải nấu đồ ăn trưa vì đơn giản là buổi sáng đã qua lâu lắm rồi.

"Được rồi. Nhớ làm món gì ngon ngon cho em nha!" Jungkook ngồi trên ghế nói vọng theo.

Taehyung vừa đi khỏi, điện thoại Jungkook trên bàn chợt rung lên.

"Alo, Yoongi hyung?" Jungkook bắt máy.

"Kookie ah, sao em lại làm thế với anh chứ?" nghe giọng anh cũng không biết anh đang cố biểu tình như thế nào.

"Em sao? Em làm gì?"

"Có bạn trai sao không bảo anh một câu!" Yoongi trưng ra cái giọng giận dỗi.

"Sao chứ? Anh đùa em à, bạn trai gì?"

"Em đừng có giấu. Sáng nay đứng trước cửa công ty hai người tình tứ thế còn gì!"

"Trước công ty....trước công ty? Không lẽ là mình với Taehyung?"

"Ah.....hyung à, cái đó chỉ là chủ tịch thấy em không may bị ngã nên tiện tay giúp em đứng lên thôi mà!" Jungkook nói dối mà toát dầy mồ hôi hột.

"Thôi, em đi mà nói với các nhân viên trong công ty ấy, còn anh thì anh lỡ tin rồi, hehe!"

"Sao? M....mấy nhân viên...?"

"Cả công ty thấy hết rồi em trai nhỏ của anh à! Thôi, dù sao thì em cũng có bạn trai rồi, anh cũng đỡ lo hơn. Anh cứ sợ anh đi chơi với Hoseokie rồi bỏ em một mình." Yoongi thở phào.

"Hyung à......không phải như hyung nghĩ đâu hyu– Hơ, cúp máy rồi!" đầu óc Jungkook trống rỗng nhìn vào màn hình di động đã tối sầm. Mặt cũng sa sầm theo.

Thôi chết, chuyện này mà phóng viên biết được, chắc toi đời! Làm sao đây?

Và rồi từ hôm đó trở đi, trừ những lúc ở nhà hay ở chỗ không có người ra, Jungkook tuyệt đối phải giữ khoảng cách. Với cả cậu không thể để Taehyung biết cậu đang cố né tránh được. Vì theo cậu, với tính cách của Taehyung, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận đùng đùng lên cho mà xem!

Sau đó một ngày yên bình trôi qua. Yên bình ở đây cũng có nhiều cách để hiểu. Là không có cãi vã hoặc là Taehyung không có nổi thú tính bất chợt.

Sáng hôm sau, anh vẫn có nhiệm vụ đưa cậu đến công ty. Cảm giác được đưa đón cậu tận nơi như vậy thực sự rất thoải mái. Tâm tư khi nhìn theo bóng lưng nhỏ kia chạy vào trong mà nổi lên cái gì đó hạnh phúc.

"Dừng lại Tae!" cậu bất chợt đạp chân thắng của anh, suýt nữa thì anh va đầu vào vô-lăng.

"Hửm? Chưa tới công ty mà!" Taehyung nhìn về phía trước. Còn khoảng một đoạn nữa kia.

"Để em đi bộ vào cũng được."

"Còn có mấy bước, để anh đưa vào luôn!"

"Thôi thôi! Không cần đâu!"

"Sao thế?" anh nhìn cậu nhíu mày. Nhìn cậu bằng ánh mắt mắt đa nghi kèm theo tia laze sắc bén.

"Chỉ là em không muốn phiền anh thôi mà. Với lại anh cũng sắp trễ rồi phải không. Vậy cứ để em tự vô là được rồi. Vậy nha!" vừa nói xong Jungkook chồm qua, hôn nhẹ lên gò má anh một cái rồi nhảy tọt xuống xe. Anh nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn của cậu không khỏi cười thầm. Hôm nay cậu lạ thật đấy!

---

"Phù~ may quá, anh ấy không có chạy theo!" Jungkook ngoái đầu, thấy anh quay đầu xe đi mất.

*Kétttt*

"Ahhhh, má ơi~~" Jungkook giật thót tim. Ở đâu tự nhiên có chiếc xe hơi đỏ chót đi sượt qua người mình, suýt nữa là đυ.ng phải rồi. Sau khi nhận ra mình vừa la lên mấy chữ không được hay ho, cậu liền lấy tay che miệng.

Chiếc xe ấy dừng lại, một cô gái bước xuống, vội chạy lại chỗ cậu.

"Cậu có sao không?" cô ấy lo lắng.

"À, tôi không sao!" cậu nhìn người con gái xinh đẹp đó, bỗng có chút quen mắt.

"Jungkook phải không?" cô gái vui mừng nhìn cậu.

"À ừ......"

"Là tớ, Minyoung đây. Tụi mình học chung đại học đấy! Cậu nhớ không?"

"Mình thấy cậu cũng quen quen, nhưng mình....không nhớ rõ lắm!" cậu cười ngượng gãi đầu.

"Không nhớ rõ cũng phải thôi. Hồi đó, cậu có nói chuyện với ai đâu. Cứ đi với tiền bối Jimin suốt còn gì!" Minyoung cười tươi đến tít hai mắt lại thành hình vòng cung.

"À, cũng phải. Mà cậu làm ở đây?"

"Mình có chuyện nên ghé qua chút thôi. Nhưng mà không ngờ lại được gặp lại bạn cũ thế này. Cũng giống như được gặp người nổi tiếng rồi còn gì! Nói nhỏ cái này, cậu đừng nói ai biết nha!" Minyoung nháy mắt tinh nghịch.

"Ừ....." Jungkook đưa tai ra chuẩn bị nghe chuyện.

"Thật ra mình đang là thực tập sinh, chuẩn bị debut!"

"Thật sao?"

"Ừm, từ giờ mình phải gọi cậu một tiếng tiền bối rồi!"

"Ở ngoài thì bạn bè là được, không cần kính ngữ làm gì đâu." Jungkook xua tay.

"Vậy cũng được sao?"

"Tất nhiên rồi! Cùng vào thôi!"

"Okay!"

Cô bạn này thật sự rất xinh đẹp. Cách ăn nói lẫn cư xử đều rất thân thiện. Tại sao trước giờ cậu chưa hề có ấn tượng gì với cô ấy nhỉ? Nhưng thôi kệ, lúc trước không thân, để bây giờ thân cũng được.

END CHAP 31..

Minyoung có phải nhân vật phản diện không đây? *chống cằm si nghĩ*

#JungMi