Chương 32: Lưu diễn

.

.

.

"Kookie!" Minyoung đứng gần cổng công ty, vẫy tay với cậu đang loay hoay bắt taxi.

"Minyoung, cậu chưa về sao?"

"Mình thấy sáng nay cậu không có đi xe, nên mình đợi để chở cậu về. Giờ này bắt taxi khó lắm." cô ấy vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp.

"Vậy cám ơn cậu nhé!" thật ra hôm nay Jungkook về sớm hơn so với mọi ngày nên bắt taxi về luôn. Cậu lười gọi cho Taehyung quá.

---

Chỉ đường để Minyoung đưa cậu về tới nhà. Toan bước vào nhà thì cô bạn lại kéo tay cậu lại. Nũng nịu hết sức.

"Không được, cậu phải mời tớ vào nhà uống nước cơ!" Minyoung cười cười.

"Được rồi!" Jungkook mở cửa, dẫn Minyoung vào trong.

Vừa đi vừa nhìn vào gara, trông thấy xe của Taehyung Jungkook mới sực nhớ.

Anh ấy đang có nhà. Bây giờ, để Minyoung vào trong, liệu.....có được không?

"Kookie, cậu đứng đấy làm gì thế?"

"À ừ....vào đi!"

Cuối cùng vẫn là cả hai cùng vào. Minyoung là một cô gái tốt, chắc sẽ không tiết lộ chuyện của anh với cậu cho báo chí đâu. Jungkook tự trấn an.

"Minyoung, cậu ngồi đây nhé, mình đi lấy nước!"

Cô ấy chỉ mỉm cười gật đầu. Sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh căn nhà. Phải nói là nhà cậu ấy thực sự rất rộng và đẹp. Bất cứ vật dụng gì cũng chỉ có thể miêu tả bằng mấy chữ xa xỉ đến chói mắt.

"Kookie, nhà cậu rộng như thế mà chỉ ở có một mình thôi sao?" cô ấy chạy lại đỡ ly nước giúp cậu, sau đó hỏi.

"À, thực ra mình......" Jungkook ấp úng, không biết phải trả lời như thế nào.

"Kookie, em về rồi sao? Hôm nay sao lại về sớm thế?"

Taehyung mặc tùy tiện áo sơmi đen cùng quần kaki màu cà phê sữa tới đầu gối. Tay vò rối mái tóc đỏ rực, hình như anh mới làm việc trên thư phòng xuống. Đi xuống cầu thang, anh mới chợt nhận ra sự xuất hiện của một người khác.

"Cô là.....?"

"Taehyung, đây là bạn em, Minyoung." Jungkook bối rối nhìn anh. Thực không biết anh sẽ biểu tình như thế nào nữa.

"Ồ, tôi Taehyung. Chào!" lời giới thiệu lạnh lùng và không thể ngắn gọn hơn.

"Ch-chào anh!" Minyoung sững người, nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt.

"À ờ chúng ta lại ghế ngồi thôi!" Jungkook cười cười, sau đó kéo Minyoung đi lại phía sopha. Không quên quay đầu lại, trừng mắt "anh làm ơn thân thiện một chút hộ em" với Taehyung.

"Kookie à, em cũng thật là gan quá đó. Không sợ bị người khác cướp chồng sao?"

Minyoung ngồi nói chuyện một lát liền về. Cô thật sự bị ánh nhìn của Taehyung mê hoặc mất rồi. Cả buổi chỉ có thể lén lút mà liếc mắt sang. Nhưng mà thật tiếc, cô vẫn chưa lần nào được chạm mắt cới Taehyung. Vì Taehyung vốn đã không để tâm đến cô.

"Anh ấy chắc chắn không phải một người tầm thường. Ánh mắt sắc bén đó, cả khuôn mặt đó nữa, thực sự nó có thể gϊếŧ người nếu anh ấy muốn."

Tiễn Minyoung về, Jungkook đóng cổng lại rồi vào nhà. Vừa đặt mông lên ghế sopha chưa được 3 giây, cậu đã bị anh vật xuống ghế.

"Nè Tae, em không có tâm tình để giỡn với anh đâu, em đang mệt chết được đây!" cậu bĩu môi cũng vừa lấy tay ngăn cơ thể to lớn không cho cúi xuống thấp hơn.

"Em là đang muốn tự tìm đối thủ sao?"

"Anh nói gì thế?"

"Ý anh chính là em không sợ cô bạn gì đó của em cướp anh?"

Jungkook cứ như vừa nghe được câu chuyện hài nhất trong ngày.

"Anh nghĩ anh có giá đến vậy sao?"

"Tại sao không? Anh mà không có giá thì mọi thứ đều trở nên miễn phí."

Cậu nghe câu nói đó của anh xong, liền kéo cổ áo để anh cúi sát mặt mình. Sau đó chậm rãi nói từng chữ.

"Jeon Jungkook em mới là người có giá nhất! Đừng tranh đua với em, Kim Taehyung!"

Taehyung nhìn nét mặt cậu vô cùng thú vị. Nên cảm thấy bắt đầu hứng thú.

"Sao em có thể chắc chắn như vậy?" anh nhếch môi nhìn cậu.

"Vì nếu em không có giá thì Kim Taehyung anh đã chẳng mặt dày giữ em lại đến tận bây giờ..."

Taehyung ngje hai chữ "mặt dày" lại cư nhiên chột dạ.

"Nè, có phải em đang cố tình chọc tức anh không?"

"Em thèm vào!" Jungkook lè lưỡi.

"Em chết với anh!!"

Sau đó, cả gian phòng khách chỉ nghe thấy tiếng la hét chửi bới, cả tiếng gối chọi bồm bộp xuống sàn.

"Taehyung, anh buông ra cho em!"

"Đừng hòng!"

"Nè, cái tay của anh!"

*Xoẹt*

"Áo em!!" Jungkook khóc không ra nước mắt. Người nọ khoẻ như vậy để làm gì hả ông trời??

Âm thanh lớn tiếng sau đó đều tắt hẳn. Không gian trong căn phòng rộng lớn chỉ còn sót lại duy nhất những tiếng làm cho người ta phải kí©h thí©ɧ đến đỏ mặt thôi.

Khi hai người rời khỏi nhau cũng đã 8 giờ tối. Mệt mỏi nằm dài lên giường, cứ thế anh ôm cậu ngủ tới sáng. Jungkook lúc ngủ được anh ôm trong lòng vẫn luôn miệng lẩm bẩm.

"Cái tên biếи ŧɦái nhà anh, mai sẽ tính sổ với anh sau...." lời đó Taehyung đương nhiên nghe được, lại còn nghe rất rõ là đằng khác. Nhưng mà nghe xong anh lại vô thức bật cười. Con người này, tại sao lại đáng yêu đến mức như vậy cơ chứ?

Nhớ lại hồi còn bé, ở anh đã có tính cách bất cần với mọi thứ. Người ngoài nhìn vào chỉ là một thằng nhãi mang cái tên Kim Taehyung hết sức tầm thường và được thừa kế một khoản tiền bé tí do cha mẹ mất để lại. Thế nhưng có ai ngờ, đứa bé ấy lại tự mình bước đi, tự mình lớn lên thật rắn rỏi. Tự mình cố gắng tạo nên cơ đồ không ai có thể quật ngã như ngày hôm nay. Nhưng cũng chính vì sự cứng rắn ấy đã vô tình tách anh ra khỏi với đám đông kia, anh có tất cả nhưng anh cô độc. Cứ thiết nghĩ nó sẽ mãi kéo dài. Nhưng không, bây giờ anh chỉ cần có cậu, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả. Chưa bao giờ anh nghĩ bản thân vì một người mà chân thành đến vậy. Chưa bao giờ vì ai mà cố gắng thử rất nhiều thứ và đôi khi còn phá vỡ những quy tắc của bản thân. Đứng trước gương so với trước kia, Kim Taehyung thay đổi nhiều lắm.

***

Sáng sớm hôm sau, vì cái lạnh thấu xương ngoài trời làm Jungkook tỉnh dậy. Hôm qua ôm mình lên giường còn không thèm mặc hộ bộ đồ nữa. Cậu vừa kéo chăn lên vừa nghiến răng nghiến lợi. Lúc bấy giờ Jungkook mới để ý. Hình như Taehyung đi đâu mất rồi??!

"Anh tưởng anh trốn được em sao, Kim Taehyung?"

Jungkook sau đó là không nghĩ đến nữa, chuẩn bị đồ rồi đến công ty. Vừa bước chân vào cổng, điện thoại trong túi bỗng reo lên.

"Anh còn biết đường gọi điện sao?" Jungkook trên trán treo đầy hắc tuyến.

"Lên phòng anh đi!" vừa nói xong anh liền tắt máy.

"Gì đây?? Sợ tốn tiền điện thoại sao?" vừa suy nghĩ, cậu cũng thuận chân bước vào thang máy.

*Cốc cốc*

"Vào đi!"

"Anh muốn gì?" Jungkook khoanh tay ngang ngực đứng trước bàn làm việc. Nét mặt lạnh băng.

"Em sao thế?" giọng nói Taehyung mang nét cười.

"Biết còn hỏi?" Jungkook giận dỗi.

"Rồi rồi, bởi vậy nên anh mới kêu em lên đây ăn sáng đây." anh nở nụ cười hình chữ nhật hiếm thấy.

"Hừ, anh đừng tưởng có đồ ăn em sẽ tha cho anh nhé, biếи ŧɦái!" cậu ngồi vào bàn, nhìn đống đồ ăn, chuẩn bị tác chiến.

Đôi đũa trắng liên tục lia đi lia lại. Chẳng mấy chốc thức ăn trên đĩa đã hết sạch. Cũng phải thôi, từ tối qua tới giờ có được ăn gì đâu.

"Em no chưa? Chúng ta bàn công chuyện nhé!" anh cười cười.

"Công chuyện? Được rồi, anh nói nghe xem!"

"Sắp tới em sẽ có chuyến đi lưu diễn ở Nhật Bản trong vòng một tháng."

"Anh nói cái gì? Em còn chưa được nghỉ ngơi sau comeback nữa mà!" Jungkook bất mãn.

"Em nghệ sĩ nổi tiếng cái kiểu gì đấy, nghệ sĩ thì phải đi lưu diễn mới có doanh thu mang về chứ!"

"Cũng phải, nhưng mà......tại sao anh lại kêu em đi, không phải anh luôn muốn em ở nhà sao?" Jungkook xụ mặt.

"Dù gì cũng là chủ tịch, anh không thể để sự nghiệp của em xuống dốc được. Em cũng biết mà, dạo này tân binh rất nhiều đấy! Nhất là công ty chúng ta, cũng sắp debut girl group mới."

"Em biết rồi!" cậu cắn cắn môi, mở cửa ra khỏi phòng.

Taehyung thở dài một lượt. Anh cũng không muốn cậu đi chút nào. Nhưng vì sự nghiệp của cậu là trên hết nên phải bớt bớt quấn quít lại.

Jungkook chậm rãi đi về phòng của mình. Giữa đường thì gặp Minyoung.

"Jungkook!"

"Ừm, Minyoung, cậu làm gì ở đây?"

"Tất nhiên là tập luyện chuẩn bị debut rồi! Mà cậu bị gì mà cứ thơ thẩn ra thế?"

"Không có gì, chỉ là....."

"Cậu chuẩn bị đi lưu diễn à?"

"Sao cậu biết?" Jungkook ngạc nhiên.

"Mình đoán vậy thôi. Thôi mình đi nhé!"

"Ồ!"

"Cậu đi lưu diễn sao Jungkook? Mình có nên.....?"

END CHAP 32..

#JungMi