Chương 33: Sự thật hay hiểu lầm?

.

.

.

3 ngày sau...

"Em đi đây!" Jungkook một tay hành lí tươm tất đứng trước cửa nhà. Bộ dạng biểu tình không khác gì bị đuổi đi nha.

"Được rồi, vui lên xem nào! Em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! Anh mà thấy em thức khuya là về đây chết với anh!" Taehyung nhìn cậu nghiêm khắc nhưng sau đó lại đưa tay nựng chiếc cằm nhỏ xinh của Jungkook.

"Được. "

Nói rồi cậu lên xe ra sân bay. Cậu thực sự muốn được anh đưa ra tận sân bay, nhưng...hôm nay các fan cũng sẽ ở đó tiễn cậu nên không thể như thế được. Chỉ còn cách mau chóng tạm biệt rồi rời đi thôi.

"Không sao, chỉ một tháng thôi mà! Cảm giác luyến tiếc này là sao đây? Đằng nào mày cũng sẽ trở về mà Jungkook!"

Một nỗi niềm len lỏi trong thâm tâm của cậu. Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu, Taehyung vẫn còn đứng đó, dõi theo đoạn đường đã xa dần của anh và cậu. Nhớ nhung chưa gì đã đong đầy thế này là ý gì? Jungkook thực muốn, thực muốn bước xuống xe, chạy đến cho người kia ôn nhu ôm vào lòng một lần. Hay chí ít, nhìn về đoạn đường sắp tới, cậu mong 1 tháng sẽ trôi qua thật nhanh. Chiếc xe rẽ ra con đường lớn, ngã rẽ làm bóng hình anh trên gương chiếu hậu biến mất, tâm tình Jungkook liền trở nên tĩnh lặng hơn. Tại sao chuyến đi này, cậu lại có dự cảm bản thân sẽ đánh mất thứ gì đó?

Ở nhà, Taehyung ngồi lướt di động. Anh biết chắc rằng khi đến nơi, Jungkook sẽ live để tương tác với các fan. Anh cũng muốn nhân cơ hội đó để ngắm nhìn cậu. Anh sợ rằng trong một tháng nữa, khi cậu không có bên cạnh, anh sẽ nhớ con người nhỏ bé đáng yêu ấy đến chết mất.

*Ting ting*

Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Taehyung liền vào kiểm tra hộp thư trong điện thoại.

Chẳng có gì.

"Sao thế này? Rõ ràng mình mới vừa nghe tiếng chuông đâu đây mà!" anh nhíu mày nhìn vào điện thoại. "Chẳng lẽ mình nghe nhầm?"

Sau một hồi kiểm tra lại hộp thư, cuối cùng anh bỏ cuộc, lên lầu tắm rửa. Nghĩ làm gì cho mệt. Có khi là nhầm lẫn thật.

***

Tại một khách sạn giữa trung tâm thủ đô Tokyo, Nhật Bản.

"Mệt quá đi, mấy người này bị sao thế? Có cần gấp gáp như thế không? Vừa xuống sân bay đã thông báo 1h chiều có mặt tập diễn. Còn chưa kịp nghỉ ngơi!" Jungkook cuộn tròn người lên giường nệm ấm áp mềm mại, miệng không ngừng lớn tiếng phẫn nộ. Cũng may, phòng này chính là phòng cách âm nha. Nếu không Jungkook đã tiêu tùng rồi.

"À quên, gọi cho Taehyung cái đã!" Jungkook đi đến túi xách tìm điện thoại. Cậu đến đây, chỉ muốn làm việc này đầu tiên thôi.

"Thôi chết, điện thoại đâu??" Jungkook gấp gáp đổ hết đống đồ trong túi xuống đất. Cố gắng lục lọi trí nhớ xem mình đã vứt nó ở đâu..

"Thôi xong, nhớ rồi, vừa nãy mình để trên ghế sopha ở nhà, sau đó đi vệ sinh, rồi đi ra và lên xe luôn. Vậy là mình để nó ở nhà......"

"OH MAN HOLY SHIT! GIỜ MÌNH PHẢI LÀM SAO....??" đầu óc Jungkook quay cuồng trống rỗng. Từ giờ, mỗi ngày, cậu sẽ liên lạc với Taehyung bằng cách nào đây?

"Hay gọi chị quản lí?" Jungkook tự hỏi nhưng sau đó lại chính mình phản bác. "À không, điện thoại đâu mà gọi!"

Cậu ngồi thơ thẩn một chỗ, suy đi nghĩ lại cái gì đó. Tay vô thức xoa xoa lên chiếc chăn bông mát rượi.

"Thôi kệ, ngủ cái đã!" cậu vò rối mái đầu nâu sậm của mình rồi nằm ườn lên giường. Ma lực của chăn êm nệm ấm đúng là không đùa được.

Tối hôm đó, khi diễn xong, Jungkook mượn được điện thoại của chị quản lí, liền gọi cho Taehuyng ngay.

"Alô Tae à....." giọng Jungkook ỉu xìu.

"Sao thế? Điện thoại em đâu?" anh có chút bất ngờ nói. Nhìn dãy số lạ, đáng ra anh đã không nghe máy.

"Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Ở phòng khách. Xem tivi...."

"Ồ! Vậy cái gối màu đỏ trên sopha đấy, anh lật nó lên rồi anh sẽ hiểu!"

Nghe theo lời Jungkook, Taehyung đi lại cầm cái gối bằng nhung màu đỏ sậm lên. Thình lình, vật thể nhỏ nhỏ màu hồng xuất hiện. Anh khúc khích cười.

"Sao anh lại cười? Em đang buồn muốn chết đây mà anh còn...." nghe chất giọng ấy cũng đoán ra được Jungkook chính là đang bĩu môi hờn dỗi nha.

"Anh cứ tưởng con "táo 6 hường phấn" là vật bất li khai của em chứ, bây giờ lại có thể quên nó sao? Vậy chứng tỏ là lúc đi em đang suy nghĩ chuyện gì đó còn quan trọng hơn. Anh nói đúng không?"

Phải, cũng chính là suy nghĩ đến anh đó!

Những lời này Jungkook đương nhiên chỉ gào thầm trong lòng.

"Đ-đâu có, anh đừng có đoán bậy. Quan trọng bây giờ là em phải làm gì đây?" Jungkook ủy khuất. Muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong.

"Mua cái khác xài tạm đi, lúc về rồi bỏ cũng được." Taehyung lại bày ra bộ dạng phóng khoáng không thể chịu được.

"Anh nói thế mà nghe cho được? Điện thoại chứ có phải cỏ rác đâu mà muốn vứt là vứt!"

"Chứ giờ em muốn sao?" Taehyung dường như có hơi mất kiên nhẫn với cậu. Có cái chuyện bé tẹo mà làm cho rắc rối lên.

"Thôi thế cũng được! Em tắt máy đây, đi ngủ sớm không anh lại phạt!" Jungkook bên đầu dây kia bật cười khanh khách.

"..." nhưng đáp lại là một khoảng tĩnh lặng của anh.

"Anh tắt máy rồi sao? Alô?"

"Anh bay qua đó với em nhé, Kookie? Anh nhớ em..."

"Em tắt máy đây!" bị Taehyung chọc vào đúng yếu điểm, Jungkook đỏ mặt liền tắt máy.

Màn hình điện thoại tối lại, cậu mới thở nhẹ ra một hơi nhìn chằm chằm vào nó.

Em cũng rất nhớ anh....

***

23h45, trên chiếc giường kingsize màu trắng, Taehyung vừa mới ngủ được một tí, điện thoại Jungkook đặt ở bên cạnh bỗng báo tin nhắn liên hồi làm anh bực dọc ngồi phắt dậy, mở nó lên xem. Trong đầu phàn nàn không biết ai lại nhắn điên cuồng như vậy vào giờ này.

" "Chị Eunhye"?Chẳng phải là thư kí Song sao?" Taehyung mở điện thoại cậu lên liền thấy một cái tên rất đỗi quen thuộc.

Chị Eunhye: Jungkookie~ dạo này em sao rồi?^^

Chị Eunhye: Chuyện lần trước hai chị em mình bàn, em cảm thấy thế nào? Tốt chứ?

Taehyung nhíu mày nhìn hai tin nhắn mới được gửi tới. Thư kí Song là đang nói cái gì vậy? Anh không thể hiểu được, liền nhắn lại.

Jungkook: Chuyện gì hả chị?

Chị Eunhye: Nè, sao em lại mau quên thế? Thì lần trước em hỏi là có cách nào quên được Jimin không. Hai chị em đã thống nhất là em hãy thử yêu chủ tịch đi còn gì? Sao rồi, bây giờ em thấy sao?

5 phút trôi qua....

Chị Eunhye: Em ngủ rồi sao? Vậy để mai nói tiếp nhé!

Taehyung nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa nhận đó.

Jungkook, thì ra tôi đối với em trước giờ cũng chỉ là vật thay thế mà thôi...

Một tuần liền sau đó, một cuộc điện thoại của cậu, anh cũng chẳng buồn bắt máy.

*Số máy này tạm thời đang khóa. Bạn hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp*

"Sao thế này? Mình đã nhắn tin số mới cho anh ấy rồi, sao gọi lại không chịu nghe chứ?"

Cứ như thế một tuần nữa lại trôi qua. Jungkook cậu vẫn chưa được nghe thấy giọng của anh. Điều đó càng làm cho cậu cảm thấy lo lắng. Nếu bận công việc thì ít nhất cũng phải bỏ ra mấy giây nghe điện thoại chứ. Còn đằng này.... Có khi nào, Taehyung có người khác? Suy nghĩ đó càng làm cho cậu muốn nhanh chóng quay về hơn.

Tuần thứ ba, cũng sắp tới ngày trở về Hàn Quốc rồi. Cậu không chờ được, vẫn là tiếp tục gọi cho Taehyung. Lúc này đang khoảng 10h tối bên Hàn.

Sau mấy tiếng tút dài ngoằng, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy, cậu liền vội nói.

"Sao mấy bữa nay anh không nghe điện thoại? Em sẽ giận anh cho mà xem!"

"..."

"Tae à, anh có chịu trả lời không đây?" Jungkook ủy khuất qua điện thoại.

"Anh ấy.....bây giờ là của tôi!" một giọng nói thân quen truyền qua điện thoại, nó làm tư duy của Jungkook đột nhiên chậm lại. Cậu không thể tin được nội dung của câu nói vừa rồi xuất phát từ một người mà cậu cho là rất tốt.

"Cô là ai? Minyoung, phải cậu không? Taehyung đâu? Tại sao cậu lại nghe điện thoại của anh ấy?" Jungkook khẩn trương dò xét. Cậu muốn biết hết. Câu nói ấy là sự thật hay chỉ đơn giản là một trò đùa.

Nhưng nỗi thất vọng tiếp đó lại tràn về bởi những tiếng tút tút dài ngoằng từ đầu dây bên kia. Jungkook cơ hồ không thể trụ vững bằng hai đôi chân đã mềm nhũn của chính mình nữa, cậu vịn tay vào chiếc ghế bên cạnh. Khó nhọc thở ra.

Tắt máy rồi! Không thể nhầm được. Giọng nói đó là của cô ấy. Sao Minyoung lại nghe điện thoại của Taehyung? Hai người họ ở cùng nhau sao? Cả hai đã làm gì?....

Đó là lí do vì sao Taehyung lại đột ngột xếp lịch diễn cho cậu và cả vì sao Minyoung lại biết được tin đó rất nhanh. Hai người đó là đang tranh thủ cơ hội đuổi cậu đi nơi khác để có thời gian bên cạnh nhau sao? Không thể như thế được. Taehyung mà cậu biết sẽ không tàn nhẫn như vậy...

Jungkook tự trấn tĩnh bản thân, cũng lấy chính lời của bản thân ấy làm động lực cho đôi tay tiếp tục nhấn vào dãy số quen thuộc ấy gọi đi một lần nữa.

"Taehyung à, hãy nói với em là không phải đi. Xin anh đó. Nếu anh không làm như vậy, hãy gọi cho em để giải thích, chỉ cần anh nói không phải, em đều sẽ tin tưởng hết!" Jungkook đưa tay giữ khư khư chiếc điện thoại áp vào bên tai. Cậu vội vàng thốt ra những lời làm lòng mình bình tĩnh lại. Mặc cho hồi âm của đầu dây bên kia chỉ vỏn vẹn là những câu nói của nhân viên tổng đài chứ chẳng phải là của ai đó mà Jungkook vẫn luôn mong mỏi.

Nước mắt cậu rơi lã chã. Cậu đưa tay quệt hết đi nhưng cớ sao nó cứ tiếp tục tuôn trào. Cổ họng nghẹn đắng, tiếng nấc ngắt quãng to dần lên.

*Ting ting*

Có tin nhắn! Cậu vội mở máy lên. Có lẽ là tin nhắn của anh.

-Taehyung đã gửi cho bạn một hình ảnh-

END CHAP 33..

#JungMi