Chương 46: Begin

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, Taehyung được xuất viện. Nói ba từ "được xuất viện" cũng không phải cho lắm, vết thương nói chung vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Chỉ là anh không muốn cậu ngày ngày phải đi đi về về một quãng xa như vậy thôi. Nên đành dùng một chút uy lực với bác sĩ.

"Tae à, vết thương anh chưa lành hẳn, sao lại cho anh về nhà cớ chứ??!" Jungkook vừa dọn lại một ít đồ, vừa bày ra vẻ thắc mắc.

"Em đi mà hỏi lão bác sĩ ấy. Làm sao anh biết được!" Taehyung nhịn cười. "Mà em không muốn anh về nhà sao? Ít ra đó cũng là nơi chúng ta chung sống. Sao em nỡ tuyệt tình với anh??!"

"Em tuyệt tình khi nào? Chỉ tại cái đầu óc có vấn đề của anh tự biên tự diễn thôi!" cậu lườm Taehyung một lượt. Cậu tự hỏi bị thương xong, anh có vẻ trẻ con hơn một chút.

"Đùa thôi mà. Em làm anh mất hứng!" người nọ trề môi.

"Về thôi, không lát nữa sẽ tắc đường mất!"

"Ừ..."

Mấy người vệ sĩ đứng ngoài sau đó liền dìu Taehyung ra xe. Dù gì ở đầu, cánh tay và chân đều có vết thương nên việc đi lại cũng gặp không ít khó khăn.

***

Đến chiều, bác sĩ tới nhà kiểm tra lại tình hình sức khỏe cho Taehyung rồi nhắc nhở cả hai một vài điều cần thiết. Để các vết thương mau chóng lành lại, xem ra anh phải tạm đình công mấy ngày rồi.

"Kookie, vậy là mấy ngày này em phải chăm sóc anh thật tốt đấy!"

"Em chỉ sợ chăm anh đến tăng cân, sau đó anh lại đổ thừa cho em!!" Jungkook chu môi nói.

"Làm gì có chuyện đó chứ?! Vả lại bây giờ anh bắt đầu đói rồi, em lấy gì cho anh ăn được không??" Vẻ mặt trẻ con này của anh, nếu miêu tả với người ngoài, chắc chắn một trăm phần trăm họ sẽ nghĩ người kể bị điên.

"Được được, anh chờ em một lát!"

Nói rồi Jungkook đẩy cửa phòng đi xuống bếp. Nhanh tay nấu một ít cháo nóng cho anh. Dưỡng thương không nên ăn đồ nhiều đạm, không ăn hải sản hay các loại rau tạo mủ. Chỉ có thể một ngày, ba bữa ăn cháo thôi!

Cậu mở nhẹ cửa phòng, cẩn thận bưng phần ăn tối vào.

Taehyung ngồi trong phòng, gác chân đau lên gối ôm, sau đó vừa ăn trái cây vừa xem tin tức 19h.

"Tae, ăn đi cho nóng. Để nguội sẽ không tốt!" cậu đẩy tô cháo đến cạnh anh.

"Ừ, cứ để đó, anh ăn ngay!"

.....Sau đâu là tin tức nóng nhất trong ngày. Hôm nay, vào 9h30" sáng. Lee thị đã chính thức tuyên bố phá sản và bị niêm phong toàn bộ. Sự việc xảy ra đột ngột một phần lớn đều do ông Lee Kyung- chủ tịch điều hành- bị tố cáo có liên quan đến các hành vi trốn thuế, buôn lậu, hối lộ,... Hiện tại ông Lee đã được đưa về sở cảnh sát để tiếp tục tiến hành điều tra......

Tiếng biên tập viên thời sự vang lên rõ ràng với âm lượng lớn. Jungkook nghe xong, không khỏi điếng người.

"Cái gì thế này??" cậu nhìn vào màn hình đang phát sóng, đầu óc trống rỗng.

"Bản tin chứ còn gì nữa!"

"Taehyung, anh đừng giả vờ. Có phải do anh làm không?"

"Ừ, là anh!" Taehyung vừa ăn cháo vừa thong thả gật đầu.

"Nhanh như vậy sao?"

"Không nhanh, chẳng nhẽ để ông ta trốn mất rồi mới tìm à? Đã hại anh, anh nhất định sẽ không chừa đường sống! Với lại ông ta dã tâm độc địa như vậy, vào tù, chắc cũng chỉ có mình em cảm thấy thương tiếc."

Jungkook ngồi thừ người ra, suy nghĩ gì đó.

"Làm sao vậy? Biểu hiện của em nghĩa là sao?" Taehyung có chút không vui nhìn cậu. Biểu hiện của cậu cứ y như cậu là con cháu họ hàng xa bắn tên lửa hoài không tới đang thương tiếc cho lão ta vậy.

"Taehyung, em hỏi thật...."

"Ừ..."

"Nếu em hại anh... anh cũng sẽ nhẫn tâm như thế sao?"

Vừa nghe xong, cháo nuốt vào được phân nửa liền bị sặc lên tận mũi.

"Khụ, cái đồ ngốc này, em hết chuyện đùa à?"

"Anh cứ trả lời em đi!"

Taehyung cười đểu, sau đó kéo cậu lại đối diện mình.

"Em mà làm thế, anh nhất định sẽ nhốt em lại trong nhà này với anh, khi nào cả hai cùng chết thì thôi!"

Jungkook nghe xong, cơ mặt liền biến sắc.

"Lo ăn đi, nói chuyện tào lao!"

"Tại em hỏi nhảm nhí trước còn gì!!"

Taehyung lúc này hoàn toàn không giống với Taehyung lãnh đạm thường ngày. Có lẽ vết thương ở đầu đã chạm vào dây nào rồi!

***

Sáng sớm hôm sau, vì tiếng nước róc rách của cậu trong phòng tắm đánh thức Taehyung đang ngon giấc trên giường. Chống hai tay ngồi thẳng dậy, liền thấy cậu từ phòng tắm bước ra.

"Em định đi đâu sao?"

"Hôm nay em phải lên công ty có việc. Sẽ về sớm thôi. Anh ở nhà nếu không tự đi lại được thì gọi Hoseok đến nhé!"

"Em nỡ lòng nào bỏ tấm thân bệnh tật này ở nhà một mình?" Taehyung nói có chút đau lòng.

"Hôm nay em nhất định phải đi, rất quan trọng."

"Thế hóa ra anh không quan trọng bằng công việc của em à?"

Taehyung buột miệng nói ra một câu. Không ngờ lại làm không khí trở nên ngột ngạt.

Jungkook cười cười, đi lại bên cạnh giường, khoác tay lên vai anh. Thì thầm.

"Sao hôm nay...... anh giống tiểu thụ vậy??"

Đùng. Cục hứng của Taehyung nổ tan tành. Anh trợn tròn mắt. Sau đó lấy lại vẻ nghiêm nghị.

"Không có. Thôi em muốn đi đâu thì đi đi! Anh có thể tự mình lo được!"

"Vậy em đi nha, ở nhà đừng phá phách đồ đạc. Làm gì cũng phải chú ý vết thương đó!" nói rồi cậu chồm tới, thơm cái chóc lên má anh, sau đó liền rời đi.

Những lời nói của cậu làm anh có chút mất mặt. Vì cớ gì bây giờ anh lại giống một đứa trẻ lên 3 đang được mami chăm sóc thế này?!

---

Công ty giải trí.....

Jungkook đỗ xe dưới tầng hầm, sau đó đi bộ vào trong công ty. Hôm nay đại sảnh lại đông đúc đến kì lạ!! Đâu đâu cũng thấy phóng viên chen chúc nhau nhìn cái gì đó. Bảo vệ có đứng ngăn lại, không cho tràn vào trong công ty, nhưng căn bản là bị lọt thỏm trong đám người ấy.

Bỗng có tiếng ai đó hét to mấy từ. Rồi bất chợt cả biển người đổ ập về phía cậu. Tứ phía bao quanh. Bảo vệ công ty hốt hoảng, vội chảy lại giải vây cho cậu. Những tia flash chiếu thẳng vào mắt làm Jungkook choáng váng đầu óc.

"Cậu Jungkook, mấy ngày gần đây, có người đã nhìn thấy cậu ra vào bệnh viện thành phố. Có phải cậu bị bệnh gì chăng?" một phóng viên lớn tiếng hỏi.

"Cậu Jungkook, cậu có thể trả lời không? Mọi người thật sự đang rất lo lắng!"

Có lẽ mọi thường, cậu sống quá khép kín nên bây giờ đột nhiên có chuyện xảy ra, dù là nhỏ bằng hột táo đi chăng nữa cũng trở thành vấn đề nóng cho mọi người bàn tán.

"Xin cậu trả lời đi ạ! Cậu Jungkook....!!!"

"Xin nói vài lời đi ạ!!"

Phóng viên cứ ngày một lấn tới. Bảo vệ ra sức ngăn lại nhưng đám đông ngày càng ép chặt.

"Mọi người......bình tĩnh....!!" Jungkook ở bên trong la lên trấn an phóng viên, nhưng khí quản thở không thông nên chỉ có thể thều thào vài tiếng trong cổ họng.

"Mọi người đừng chen nữa, có gì từ từ nói!" một bảo vệ trán mướt mồ hôi nói lớn. Nhưng rất tiếc nó chẳng là gì cả.

Đám phóng viên trước công ty ngày càng làm mọi người đi đường chú ý. Ai cũng tò mò vây lại xem. Taehyung hôm nay không đi làm, nên không thể chông chờ rằng anh sẽ cứu cậu được.

Jungkook bị giằng co bởi đám người, chỉ còn biết ngửa cổ, khó khăn nuốt từng ngụm khí ít ỏi.

Bỗng từ đâu có một bàn tay, nắm lấy tay Jungkook. Tay còn lại vòng ra sau lưng ôm lấy cả người cậu.

"Hyung..... giúp em vào trong đi!" Jungkook mừng rỡ nhìn người đối diện.

Hoseok cùng bảo vệ của mình rẽ đám đông ra cho Yoongi dìu Jungkook vào trong.

Cuối cùng cũng thoát rồi!!

---

"Em ngồi nghỉ một lát đi!" Yoongi để cậu ngồi xuống sopha.

"Thật là, ngày gì vậy chứ? Mới đến công ty, còn chưa kịp làm gì đã suýt bị đám người kia nuốt chửng!" Jungkook xanh mặt.

"Từ bây giờ em nên cẩn thận một chút, đừng để họ biết được quá nhiều về cuộc sống cá nhân. Sẽ rắc rối lắm!" Yoongi đứng đó nói.

"Cảm ơn hyung đã có mặt kịp thời!"

"Không có gì, chuyện phải làm mà nhóc con! Hyung đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ với em được! Mà, em với Kim tổng...... cũng nên dè chừng phóng viên một chút!"

"Kim tổng gì??" Jungkook tròn mắt. Hình như cậu chưa kể chuyện cậu với taehyung cho Yoongi hyung mà.

"Không cần giấu, Hoseok đã kể anh nghe hết rồi. Hyung chỉ mong em hạnh phúc thôi, vậy là được."

Jungkook nghe xong mấy lời đó liền cảm động.

"Yoongi hyung, hyung thật tốt với em. Nếu theo tinh thần mà nói thì hyung còn hơn một gia đình nữa!"

Yoongi không nói gì, chỉ mỉm cười xoa tóc cậu.

Ông trời có lẽ đã nhầm lẫn gì chăng?! Hai người không phải anh em ruột, thật sự có chút không tin nổi!

---

Trái với quang cảnh hỗn độn ở công ty, ở một ngôi nhà lớn, trong một căn phòng nhỏ, chỉ có một người ngồi lướt điện thoại. Khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn chán.

Taehyung cầm chiếc điện thoại trong tay, liên tục kéo xuống cập nhật tin tức mới..... và rồi....!!

END CHAP 45..

#JungMi