Chương 47: Em ấy là của tôi!

.

.

.

Đúng như đã nói, hoàn thành xong công việc, Jungkook liền trở về.

Chuyện buổi sáng, cậu định trong đầu sẽ không kể Taehyung nghe. Dù gì đó cũng là một chút chuyện vặt. Mấy ngày nữa hẳn là mọi người sẽ không nhắc đến.

"Tae, em về rồi!" Jungkook vui vẻ bước vào nhà.

"..." anh ngoài ngồi đó đọc tạp chí, chẳng hề mảy may có chút biểu cảm gì. Cứ như đối với người trước mặt là không nghe không thấy...

"Anh bị làm sao vậy?" cậu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Không ngờ tới anh lại tự động nhích người sang chỗ khác. Cái này là đang giận sao?

"Kim Taehyung, em đang hỏi anh đó. Có chuyện gì?"

Anh không nói gì, chỉ ném chiếc điện thoại của mình sang tay cậu. Jungkook khó hiểu mở lên xem. Nét mặt cậu sau đó có chút giãn ra.

"Taehyung, không lẽ anh không biết Hoseok với Yoongi hyung đang hẹn hò sao?"

"Việc đó thì liên quan gì?"

"Thì ít nhất anh cũng phải hiểu bài báo này không phải sự thật."

"Nhưng không phải vì vậy mà em cứ để đám nhà báo đó mặc sức đồn tin bừa bãi như vậy được!" Taehyung giận dữ quát to.

"Anh đừng nóng như thế chứ. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh có cần quát lên như thế với em không?" Jungkook là thực tình không hiểu nổi tại sao Taehyung lại tức giận như vậy.

"Chuyện nhỏ sao? "Nghi vấn chuyện hẹn hò của hai ngôi sao hạng A" là chuyện nhỏ. Vậy em sẽ giải quyết được nó?"

"Em với Yoongi hyung hoàn toàn không có bất cứ tình cảm gì trên mức anh em, nên bất luận mà nói, em không sợ lời bàn tán của ai hết!" Jungkook đột nhiên lớn tiếng. Chắc có lẽ cậu không chịu được sự vô lí của người nọ nữa.

"Rồi em sẽ thấy, đám phóng viên đó sẽ làm cho chuyện không có thật thành điều hiển nhiên. Đơn giản như trở bàn tay vậy!" giọng Taehyung thâm trầm hẳn. Có thể ai đó sẽ nghĩ anh đang nghiêm trọng hóa vấn đề lên. Nhưng thực chất, anh hiểu thế nào là định kiến của dư luận, anh hiểu rõ chuyện này qua tai phóng viên rồi sẽ biến thành dạng gì. Anh hiểu hết, anh tự lập trước cậu và nó đủ để anh biết thực tế ngoài kia đáng sợ ra sao.

Jungkook bắt đầu cảm thấy một chút áp lực từ những lời nói của anh. Nhà báo là những người có thể khiến bất cứ sự nghiệp của một thần tượng sụp đổ.

"Vậy..... từ giờ, em sẽ cẩn thận hơn!"

"Bao nhiêu đó vẫn chưa giải quyết được. Em thử nghĩ xem, bao nhiêu người đang đặt nghi ngờ lên cả hai. Bây giờ đột nhiên lại giữ khoảng cách. Như thế thì có phải hơi giống "thừa nhận ngầm" không?"

"Anh muốn em làm gì?"

"Chúng ta.... công khai đi!"

"Không!" Jungkook dứt khoát nói.

"Sao lại không? Đối với Yoongi thì là chuyện nhỏ, còn đối với anh lại là chữ "không" sao?"

"Em....."

Taehyung hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Để xem em sẽ chịu đựng được việc này bao lâu!!

Jungkook ngồi trên sopha, đầu óc trống rỗng. Không hiểu chính mình tại sao lại nói như vậy. Nhưng cậu thực sự không muốn mọi người biết chuyện của Taehyung và cậu. Cứ cho cậu là một Jeon Jungkook hèn nhát cũng được. Nhưng có ai chắc rằng công khai sẽ tốt hơn chứ?! Trước đến giờ, điều cậu tin tưởng nhất là cảm giác của bản thân và cậu chắc chắn đây không phải là lúc thích hợp.

***

Sáng hôm sau, Jungkook lại có việc ra ngoài. Vết thương của Taehyung căn bản không còn phải lo nhiều nữa. Hay nói đúng hơn anh không cần cậu chăm sóc nữa. Mọi việc sinh hoạt anh có thể tự mình làm lấy. Khiến Jungkook cảm thấy thực có lỗi.

Hôm nay cậu không đi xe riêng nữa mà là cùng đi với quản lí và stylist để đảm bảo an toàn.

Tới công ty, Jungkook vào trong bằng lối đi riêng để tránh mặt phóng viên. Bảo vệ ngoài cửa vẫn đang phải chật vật với biển người cùng tiếng máy ảnh tách tách. Vì cậu mà mọi người phải vất vả nhiều rồi!

Bước vào thang máy, cậu liền gặp Yoongi hyung đang đi cùng Hoseok. Chắc có lẽ Hoseok cũng đang giữ an toàn cho hyung ấy khi gặp phóng viên. Jungkook nghĩ vậy.

"Hyung!"

"Kookie, đi sớm thế?!"

"Vâng, chuyện hôm qua..."

"Đừng nhắc nó nữa, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, với lại em đi ra ngoài nhớ cẩn thận phóng viên biết chưa?" Yoongi cười xòa.

"Vâng ạ!"

"À Jungkook!" Hoseok lên tiếng. "Ngày mai cậu tốt hơn ít ra ngoài đường, ngày mai tôi cùng Yoongi đều phải đi nước ngoài. Không chừng giống như lần trước lại không thể đến giúp cậu!" Hoseok vẻ mặt đầy lo lắng.

"Được, tôi hiểu rồi!"

Một ngày sau đó trôi qua toàn những gánh nặng. Cái cảm giác khổ sở khi đi đâu cũng phải canh chừng người này người nọ. Trước khi làm gì cũng phải nhìn trước sau. Ngay cả việc gặp rồi giao tiếp với ai cũng phải nhanh chóng khiến Jungkook cảm thấy như chính mình đang bị nhốt trong một cái hộp vô hình. Ngột ngạt, gò bó.

Về đến nhà, cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Taehyung dạo gần đây luôn né tránh cậu, buổi tối đi ngủ anh cũng không buồn nghiêng người sang phía cậu. Từ lúc nào mà ở chính giữa luôn để một chiếc gối ngăn lại. Cậu thực sự buồn lắm, cậu biết anh vẫn chưa hết giận. Nhưng còn có thể làm gì được đây? Huống hồ lời mà cậu đã nói, cậu cũng không muốn rút lại.

***

Hôm sau, lúc Jungkook đi, Taehyung vẫn còn đang ngủ. Còn nhớ lúc trước, nếu ở tình cảnh thế này, dù là anh hay cậu, đều sẽ gọi đối phương dậy rồi hôn chào tạm biệt. Nhưng bây giờ, thực sự muốn chạm vào khuôn mặt ấy nhưng..... không thể... Giữa cậu và anh vẫn còn đang có quá nhiều mâu thuẫn.

---

"Jungkook, dạo này anh thấy em có vẻ buồn. Là vì tin tức đó sao?" anh quản lí thấy cậu ngồi lặng một mình, liền lại tâm sự một chút.

"Không có, chỉ tại em hơi mệt một chút thôi!!" hai chữ mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt cậu.

"Vậy em về nhà nghỉ sớm đi, có gì mai chúng ta lại tiếp tục. Để anh thông báo với mọi người cho!"

"Như vậy có được không ạ?"

"Đương nhiên được chứ!"

"Cám ơn anh! Vậy mai gặp lại mọi người nhé!" Jungkook sau đó cầm lấy chìa khóa xe rời đi.

Nghĩ đến được nghỉ ngơi, cậu lại thoáng nhẹ nhõm. Nhưng khi nghĩ đến anh, chân cậu không tự chủ được mà nặng nề. Dãy hành lang như dài hơn so với ngày thường.

Xuống đến hầm để xe, vừa khởi động xe, còn chưa kịp lăn bánh, phóng viên từ đâu lại ập tới khiến Jungkook vô cùng hoảng loạn.

Đám người áp vào xe cậu khiến xe căn bản không thể di chuyển được. Ngoại trừ khi đám người này tản ra. Nhưng đó là điều không thể! Cậu biết thế, chỉ dám ngồi yên trong xe. Không biết nên làm gì lúc này nữa. Jungkook tự hỏi. Trừ khi cậu tìm ra cách nào đó để giải quyết, nếu không, ngày nào cậu cũng phải sống trong bầu không khí ngột ngạt như thế này. Tương lai đó, cậu thật không dám nghĩ tới, nhưng cậu rất sợ nó sẽ xảy ra.

"Cậu Jungkook, chuyện của cậu cùng Min Yoongi rốt cuộc là gì, có thể nói vài lời không?"

"Cậu Jungkook, có thật là hai người có tình cảm mờ ám gì hay không??"

"Có người nói Min Yoongi và cậu đã có mối quan hệ này từ lâu. Cậu có phản bác gì không ạ?"

"Làm ơn nói gì đó đi, cậu Jungkook!!"

Phóng viên cứ mặc sức đặt câu hỏi. Dù cho đó đều là những câu hỏi vô cùng riêng tư. Jungkook ngồi trong xe vô cùng sợ hãi. Hai tay run run cầm lấy vô lăng.

Tại sao bảo vệ lại không xuống đây cơ chứ?? Camera đằng kia, lẽ nào mọi người không phát hiện cậu đang gặp rắc rối sao?

Jungkook suy nghĩ đến độ toát cả mồ hôi hột. Có khi nào cứ như thế này đến tối không?

"Làm ơn tránh ra giúp tôi!" Jungkook ở trong xe nói vọng ra. Nhưng dường như chẳng có ai thèm quan tâm tới. Đối với họ, tin tức từ cậu tương đương với một mớ tiền có thể tiêu xài trong cả tháng.

Jungkook bắt đầu thấy bất lực, nước mắt từ lúc nào đã đọng lại một tầng trong hốc mắt đỏ hoe.

"TRÁNH RA!" tiếng ai đó vang lên. Mang theo cả uy nghiêm đầy đáng sợ.

"Kim tổng. Cho hỏi ngài tới đây có việc gì?" một phóng viên quay lại hỏi.

"Tôi bảo các người tránh ra!" ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người khiến ai nấy đều sợ sệt tản sang hai bên.

Lúc này, Jungkook mới ý thức được sự xuất hiện của anh, liền biểu cảm mấy nét vui mừng.

Taehyung tức giận đến độ toàn thân như muốn bốc lửa. Cảm giác như thể sẽ bị thiêu rụi nếu như vô tình chạm vào. Anh bước đến xe, mở một bên cửa, nắm lấy cánh tay Jungkook kéo ra. Tiếp đó không chần chừ một giây, áp người cậu vào cửa kính xe, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang run rẩy kia. Jungkook trợn tròn mắt, cố đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh lại càng siết chặt eo cậu.

Phóng viên được một phen làm cho hoảng loạn, đưa máy ảnh lên chụp hình loạn xạ.

Một lúc sau, nụ hôn bất ngờ kết thúc. Jungkook dựa người vào xe thở hổn hển. Sắc mặt đỏ bừng. Taehyung không để ý đến cậu, chỉ nhìn đến toàn bộ phóng viên.

"Mọi người chắc cũng đã chụp được kha khá rồi. Giờ thì làm ơn lắng tai nghe cho rõ!"

"..."

Taehyung kéo Jungkook lại ôm vào lòng.

"Jeon Jungkook, em ấy là người của tôi. Tuyệt đối không có loại quan hệ tình cảm mờ ám gì với Min Yoongi như mọi người nói cả. Mong mọi người hãy nhớ cho kĩ. Từ giờ về sau, bất cứ ai còn cố ý gán ghép em ấy với một người nào khác trong bài báo vô nghĩa nữa, thì coi như các người tận số....."

END CHAP 47..

#JungMi