Chương 6: Thất vọng

.

.

.

Đứng trước cửa phòng chủ tịch, tầng cao nhất của toà nhà. Hình như do hồi hộp nên trong người có một chút khó thở. Cậu gõ cửa.

"Mời vào!" thanh âm trầm ấm vang lên.

Jungkook mở cửa, sau đó nhẹ nhàng bước vào. Xộc vào mũi đầu tiên chính là mùi gỗ thơm thoang thoảng cùng hương thơm nam tính của đàn ông. Từ chậu cây cảnh đặt ở lối ra vào cho đến sàn nhà cũng không mảy may có một hạt bụi nào. Ngẩng đầu lia mắt về phía chiếc cửa sổ sát đất kiểu Pháp có người đàn ông đang đứng cho tay vào túi tây trang, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xa xăm, khí chất toả ra thu hút đến mê người. Trên người là bộ vest đặt may riêng, từng đường chỉ nhỏ xíu lại có thể vừa khít với thân hình cao lớn như vậy. Làm một thần tượng, chỉ cần nhìn sơ qua Jungkook cũng có thể dễ dàng nhận ra điều đó, huống hồ, theo như cậu biết, đây là vest của hãng Brioni, không phải bất kì ai cũng có thể mua chúng. Nhiều người còn ví von rằng, nếu bạn muốn đầu tư vào một bộ vest "để đời" thì Brioni sẽ không bao giờ làm bạn phải hối hận. Bộ vest xám thẳng tắp ấy cùng mái tóc đỏ rượu vang lại càng làm khung nhìn trước mắt Jungkook trở nên giống một bước tranh nghệ thuật hơn.

"Cậu muốn gặp tôi?" anh nhìn cậu đăm đăm rồi bất chợt cất lời trước làm Jungkook có chút không chuẩn bị kịp.

"À...phải, tôi muốn kiểm tra lại vài thứ, vì tôi nghĩ hình như ngài đã nhầm lẫn gì đó rồi."

"Được, ra ghế ngồi đã." sải chân dẫn cậu lại phía bàn trà lớn. Anh cùng cậu yên vị đối diện nhau trên chiếc ghế da êm ái.

"Tôi biết ngài hẳn sẽ bận lắm nên tôi không vòng vo nữa. Tôi đến đây là để kiểm tra lại xem số tiền mà ngài đã kí gửi cho tôi hình như có chút không đúng." nói rồi Jungkook lấy từ trong túi áo ra tấm séc khi nãy.

"Cậu không hài lòng với số tiền đó sao? Chưa đủ nhiều?" bình thản nâng tách trà lên nhấm nháp.

"Không phải, thật ra là bởi nó quá nhiều so với suy nghĩ của tôi rồi thưa ngài." cậu nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu hun hút của anh, khoé miệng cậu nâng lên thành nụ cười rồi mau chóng hạ xuống.

"Haha, cậu là người thật thà nhất mà tôi từng gặp. Nói vậy, cậu sẽ không nhận số tiền này sao?" đặt tách trà xuống bàn, hai tay anh đan vào nhau, vô cùng hứng thú nhìn cậu.

"Sẽ không ngoại trừ khi ngài nói cho tôi biết lí do chính xác tại sao tôi được nhận nó."

"Đơn giản, vì cậu biểu diễn rất rốt, tôi rất hài lòng! Thế thôi."

"Ngài thật sự không có nhầm lẫn ở đây sao?"

"Không"

Biểu hiện trên khuôn mặt Jungkook còn tỏ vẻ chưa phục lắm, anh nhếch môi, đứng dậy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu, ghé vào tai thầm thì thứ gì đó.

"Hay tôi nói, một nửa trong số tiền đó dùng để mua một đêm của cậu, thấy thế nào?"

Jungkook nghe sang, tức thì hoảng hốt quay sang nhìn anh ta, có chút lo sợ. Buồng phổi dường như cạn kiệt oxi mà khó thở. Anh ta vừa nói điều gì chứ? Là cậu nghe lầm hay không nghe lầm đây?

"Ngài.....ngài vừa nói gì thế ạ?"

"Cậu chưa nghe rõ sao? Hay để tôi nói lại..." chưa kịp nhích lại Jungkook gần hơn nữa, anh đã bị một lực lớn đẩy bật ra.

*Chát*

Giáng một cú thật mạnh vào khuôn mặt đối diện, Jungkook lập tức lùi ra xa. Trong đáy mắt xuất hiện một tầng nước cùng mấy tia thất vọng đến thê thảm. Hôm nay đến đây, ngồi đối diện người đàn ông hoàn hảo như thế này, cậu không nghĩ bản thân sẽ làm ra hành động vừa rồi. Chính là không ngờ, con người cậu luôn nghĩ anh ấy khác biệt, thì ra cũng giống như bao người thôi.

"Anh......xin anh tự trọng một chút. Ưm~"

Vừa dứt câu, anh đã lao tới ấn cậu xuống một nụ hôn sâu. Hành động vội vàng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Hai tay cậu bị anh giữ chặt ở phía sau, không thể cử động sau đó luồng chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng ấm nóng thơm tho của cậu mà liên tiếp khuấy đảo.

"Buông....buông ra!" Jungkook gắng sức vùng vẫy nhưng có làm gì thì cũng vô ích, cậu càng phản kháng, anh lại ham muốn chiếm đoạt cậu hơn. Cho đến lúc Jungkook sắp ngất đi vì không thể hô hấp, anh mới thả cậu ra.

Lúc này, mắt cậu đã ngấn nước. Đẩy mạnh người đàn ông đang ở trên mình ra, cậu chạy thật nhanh ra ngoài. Đóng cửa lại cũng là lúc nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống. Cậu sợ lắm, cả thất vọng vô cùng! Người đã để lại ấn tượng duy nhất trong lòng lại như thế, lại có thể nói với cậu như vậy.

***

Quay trở về công ty, thẫn thờ bước dọc trên hành lang dài thưa người, hiện tại Jungkook vẫn chưa tin được những gì vừa xảy ra với mình. Cảm giác khi đó giống hệt như lúc ở buổi tiệc. Hơi thở đó, mùi hương đó, cả cái cách mà người kia dùng để chiếm đoạt cậu, tất cả, đều giống nhau! Chẳng nhẽ, đều do một người sao?

"Jungkook.." Yoongi từ phòng vệ sinh bước ra, thấy Jungkook bước ngang qua mà chẳng nhìn mình lấy một cái, anh mới chạy theo cậu.

"..."

"Jungkook!" hắng giọng một lần nữa.

"A dạ, hyung gọi em?"

"Chứ còn ai vào đây nữa! Em bị sao thế? Không khoẻ sao? Nhìn em phờ phạc quá!" Yoongi lo lắng đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu em nhỏ.

"Em không....không sao! Thôi, em về trước đây ạ!" nói được mấy câu, Jungkook cũng kiếm cớ bỏ đi mất. Vì thực sự, bây giờ, cậu chỉ cần yên tĩnh một chút thôi.

"Hơ, thằng bé này hôm nay lạ thật. Nói chuyện với mình lại còn đỏ mặt nữa?" Yoongi đem nét mặt khó hiểu vào phòng làm việc. Vì chuyện đó mà liên tục chậc lưỡi suy tư.

Về đến nhà, Jungkook nằm vật ra giường. Vẫn là suy nghĩ về việc lúc nãy. Những gì anh làm với cậu là không thể chấp nhận. Tại sao lại đối với cậu có ý niệm muốn cưỡng đoạt chứ? Tư tưởng về ai đó một lúc lâu, sự thật vẫn là điều khó chấp nhận nhất. Nếu anh không làm như vậy, có lẽ cậu đã có thể vui vẻ trò chuyện với anh rồi trở nên thân thiết cũng không chừng. Cuối cùng vẫn là gạt bỏ tất cả sang một bên. Gạt bỏ người đàn ông đó rồi xem cậu với anh như những con người đã từng gặp mặt dù cho trong thâm tâm vẫn còn vấn vương chút gì đó luyến tiếc.

...Một tuần sau đó, cả hai cũng không có gặp lại. Không dừng lại ở đó, liên tiếp mấy tháng rồi một năm trôi qua, vẫn như thế. Dường như những việc xảy ra ngày hôm đó Jungkook đã chẳng còn bận tâm đến. Cậu tiếp tục trở lại sống vui vẻ hồn nhiên như xưa. Lại chuyên tâm vào công việc, tiếp tục con đường sự nghiệp đang trên đỉnh cao của mình. Bây giờ, ở đâu cũng nghe văng vẳng âm thanh bài hát của cậu. Mọi người bàn tán về những bài hát của cậu, vui vẻ đề cập đến cái tên Jeon Jungkook trong cuộc sống hằng ngày của họ, mọi người cổ vũ cho cậu vào những đợt comeback mới cũng như ủng hộ cậu hết mình vào lễ hội trao giải thưởng âm nhạc vào cuối năm. Cậu bây giờ không chỉ đơn thuần là Jeon Jungkook nữa, thay vào đó, những biệt danh hết mực đáng yêu cũng được mọi người sử dụng đến quen thuộc. Nào là "Jeon thỏ" rồi nào là "Kkookie"...Và không biết từ khi nào, việc cậu được gọi là "gương mặt quốc dân" đã trở thành một việc hiển nhiên. Quả là một thành công ngoài sự mong đợi- điều mà ai cũng mơ ước!

"Nè Jeon thỏ ơi!" Yoongi gõ cửa phòng giải lao của cậu.

"Hyung vào đi ạ!"

"Gương mặt quốc dân của chúng ta chuẩn bị đến đâu rồi nhỉ?"

"Hyung gọi em kiểu gì thế? Gương mặt gì chứ! Kì chết đi được!" Jungkook ngượng nghịu cúi gằm mặt.

"Thì mọi người đều gọi em như thế mà. Bây giờ ra đường, ai không gọi em như thế mới là kì đấy!" Yoongi nhéo nhéo hai má trắng trắng của cậu.

Jungkook sau đó đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười răng thỏ làm Yoongi ngẩn ra một lúc.

"Ầy, nhìn em kìa. Chắc hyung phải chụp lại vài tấm tí nữa làm background cho concert quá!"

"Thôi đi, hyung đừng đùa nữa!! À mà Choi PD có tới xem concert của em không ạ?? Ông ấy đã hứa với em là có đó hyung!"

"Nếu ông ấy đã nói vậy thì đương nhiên sẽ tới rồi. Thôi, em chuẩn bị tiếp đi, huyng ra ngoài đây."

Concert không lâu sau cũng đến giờ bắt đầu, sân vận động lại ngập tràn trong tiếng reo hò của fan và vô vàn những ánh sáng trắng nhỏ của lightstick. Trên hàng ghế VIP, ông Choi ngồi cổ vũ cho cậu- đứa trẻ mà ông rất yêu quý. Trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả, cứ như thể ông đã tự mình nuôi lớn một đứa bé và bây giờ thì chiêm ngưỡng lúc nó tự bước vững trên đôi chân của mình vậy.

Đang cổ vũ, vô tình, ông Choi đặt tay vào ghế ngồi bên cạnh. Trống trơn.

"Này cậu!" ông Choi vẫy một staff gần đó lại.

"Thưa chủ tịch có việc gì ạ?"

"Vị trí cạnh tôi không có ai ngồi sao? Vé chưa bán hết à?"

"Dạ không ạ! Vé được bán hết sạch rồi nhưng mấy lần trước ở các nơi biểu diễn khác của cậu Jungkook cũng có một ghế trống ở hàng VIP đấy ạ!"

"Lần nào cũng vậy sao??"

"Vâng ạ!"

"Lạ nhỉ, vé VIP giá không phải rẻ mà lại có người mua rồi không đi sao??" ông Choi vuốt cằm suy nghĩ. Thật là lạ mà!

***

"Chủ tịch..." thư kí Song bước vào đứng cạnh bàn làm việc vẫn đang còn sáng đèn, cả tiếng gõ lạch cạnh trên máy tính.

"Hợp đồng tôi đã kí rồi, ở trên cùng trong ngăn kéo thứ 2." Kim Taehyung vừa nói vừa gõ máy tính, bàn tay to lớn nhưng thon thả như lướt trên bàn phím.

"Vâng! Vậy tôi xin phép về trước, ngài còn việc gì nhờ tôi không ạ?" thư kí Song nhìn đồng hồ, đã 10h30 tối rồi.

"Không cần!"

Nghe tiếng cửa được đóng lại, anh mới dừng động tác gõ phím, thả lỏng cơ thể một chút. Tiện tay cởi hai khuy áo sơmi. Bản báo cáo trên bàn vẫn còn rất nhiều, thức trắng đêm nay chắc sẽ hoàn tất ngay thôi. Nghĩ đến đó, anh với tay lấy cốc nước đi pha cà phê. Thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen mịt mù xuất hiện những vầng sáng chớp nháy đủ màu, nhìn nó, anh bỗng chốc để cốc cà phê sang một bên, chân tiến lại gần cửa sổ sát đất, cho hai tay vào túi lặng lẽ ngắm nhìn. Ở nơi xa kia đang sáng rực chính là concert của Jungkook. Một năm rồi cũng trôi qua, anh không được gặp cậu, anh nhớ cậu, anh muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng mà anh thích nhất. Anh đã mua vé tất cả buổi hoà nhạc của Jungkook, lựa chọn ghế tốt nhất của hàng VIP để nhìn thấy cậu được rõ hơn. Nhưng gần đây, công việc lại chồng chất quá nhiều không giải quyết hết, có hôm anh chỉ đến xem được mấy phút cuối cùng, có hôm lại chẳng thể đi được, chẳng hạn như hôm nay. Những khi nghĩ đến cái tên Jungkook, hay thậm chí nghe được nhân viên trong công ty loáng thoáng nói đến, anh lại không tự chủ được mà nhớ về cậu. Anh muốn nhìn thấy cậu, muốn chạm vào cậu và muốn nghe cậu gọi tên mình.

Jungkook một năm qua đã thay đổi, trở thành một chàng trai vô cùng xinh đẹp, lại càng ngày chứng minh được bản thân lại có bao nhiêu tài năng. Nhìn thấy cậu, bất kể là khi nào, anh lại không tự chủ mà thất thần thật lâu. Mong muốn có được Jungkook đã đẩy anh đến quyết định cuối cùng, anh phải làm gì đó, anh phải tự mình đem con thỏ nhỏ xinh đẹp ấy về!

END CHAP 6

#JungMi