Chương 8: Sự thật về ngôi nhà

.

.

.

Sáng hôm sau..

Những ngày này thời tiết thực đẹp. Nắng sớm không quá gay gắt mà ngược lại dễ chịu vô cùng. Jungkook sải chân đều đều trên hành lang công ty lộng gió. Hương gió còn mang theo dư vị của khí trời đầy tươi mới. Đương lúc cậu dừng chân bên bệ cửa sổ, có tiếng ai đó từ xa gọi cậu.

"Jungkook!"

"A, Yoongi hyung!" cậu vẫy vẫy tay với anh. Khuôn mặt không biết vì sao lại hớn hở. Có lẽ vì từ chiều hôm qua, cậu đã không còn được làm hàng xóm của Yoongi hyung nữa.

"Em mới chuyển nhà sao?!"

"Vâng!"

"Sao lại đi chứ, thế từ giờ hyung sẽ chơi với ai?" Yoongi bĩu môi.

"Không sao đâu mà, những lúc rảnh em sẽ tiếp tục sang làm phiền hyung, hyung yên tâm nhé!"

Yoongi nhìn cậu, liền thở dài một lượt.

"Chưa gì đã không có thiện cảm với chủ tịch Kim rồi đấy! Chia cắt anh em người ta!"

"Chủ tịch Kim sao?" Jungkook cao giọng. Tỏ rõ biểu cảm lo lắng đối với cái tên đó.

"Ờ, tân chủ tịch của chúng ta đấy. Hyung nghe thư ký của ngài ấy gọi thế chứ cũng chẳng biết tên đầy đủ là gì!"

"Giờ mới để ý, em cũng giống hyung, chả biết gì về ngài ấy. Hơn nữa còn chưa được gặp mặt bao giờ!"

"Haha, vậy em nghĩ trong công ty này có ai có thể gặp được vị chủ tịch luôn luôn bận rộn của chúng ta đây?? Mà thôi chết, trễ giờ đi quay của hyung rồi, tạm biệt em nhé!" Yoongi nhìn đồng hồ xong nhanh chóng chạy vội.

"V-vâng ạ!"

Họ Kim sao?? Tại sao mình lại nghĩ đến anh ta nhỉ?? Không được, mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thôi!! Jungkook à, đừng bao giờ nhớ đến anh ta nữa!

Cắn cắn đôi môi đến sưng đỏ, cậu hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Gió trời làm mái tóc tím than của Jungkook khẽ bay. Vầng trán trắng mịn lộ ra giữa những sợi tóc tím thưa thớt. Bất chợt, điện thoại trong túi reo lên, làm gián đoạn giây phút tận hưởng yên bình này.

"Vâng, em biết rồi, em đến ngay!"

Là anh quản lí gọi điện bảo cậu lên phòng làm việc của anh ấy gấp.

---

"Có gì không ạ?" Jungkook trực tiếp mở cửa.

"Đến rồi sao? Hợp đồng của em với công ty đã sắp hết hạn, đây là bản hợp đồng gia hạn của em. Thư kí Jung đã đưa cho anh bảo em về nhà suy nghĩ, nếu em đồng ý thì ký vào nếu không thì..."

"Ờ....anh à!"

"Hửm?" bị Jungkook cắt ngang, anh quản lí ngước lên nhìn cậu.

"Em nghĩ là không cần phải lâu la đâu, em có thể ký ngay mà. Dù gì em cũng làm việc ở đây được một thời gian rồi, sao em nỡ bỏ ngang như thế được!" cậu cười nói.

"Được vậy tốt quá, anh cũng quý em lắm Kookie. Nhưng thời hạn là 3 năm, điều kiện trong đó cũng có mục..."

"Đều như nhau mà. Em ký đây!" nói rồi cậu cầm bút ký vào tờ giấy, không một giây do dự.

"Rồi, bây giờ có bận việc gì thì em cứ đi đi."

"Vâng, em đi đây, anh ở lại làm việc vui vẻ ạ!"

Xong Jungkook lái xe về nhà nghỉ ngơi. Cũng đã qua thời gian phải ăn kiêng nên cậu quyết định mua đồ ăn vặt về nhà vừa ăn vừa xem tivi. Thực ra Jungkook đặc biệt thích loại cảm giác xem tivi rồi ăn uống đến khi mệt thϊếp đi thì thôi.

"Không biết mình phải nghỉ đến khi nào nhỉ? Chỉ ăn với ngủ có phải chán quá rồi không?" cậu lăn qua lăn lại trên giường.

Nằm suốt cũng tới giữa trưa, Jungkook gọi thức ăn nhanh đến. Ăn xong xuôi, dọn dẹp cũng đâu vào đó cậu trèo lên giường ngủ. Hôm nay trời mát, không khí cũng tương đối dễ chịu nên cậu ngủ liền một mạch tới 7h tối.

Dưới cổng xuất hiện tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng mở cổng rồi tiếng đóng cửa xe. Không lâu sau *cạch* cánh cửa phòng ngủ của Jungkook bị ai đó mở ra.

Tiếng giày da nện trên sàn đá. Bước tới đầu giường, Kim Taehuyng chăm chú nhìn thỏ con đang say giấc trên giường. Trên tay còn ôm lấy điều khiển tivi. Trên đầu giường còn gom lại vài gói đồ ăn vặt. Không ngờ cậu lại ngoan ngoãn ở nhà như thế này. Có vẻ anh đã quá lo cho cậu. Sợ rằng ở nhà mới cậu sẽ không thoải mái.

Ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, anh đưa tay chạm vào gò má mịn màng của cậu. Xúc cảm thực sự rất tốt. Đã lâu rồi anh mới lại được ngắm nhìn cậu ở khoảng cách gần đến vậy. Rồi ngón tay thon dài ấy lại tiếp tục mơn trớn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của người đang say giấc. Màu đỏ của dâu tây khiến người ta khó tránh khỏi thèm khát. Không kìm được, anh cúi xuống, hôn lên nó. Môi cậu mềm ngọt đến nỗi dù là lần thứ ba chạm vào nhưng anh vẫn không thể làm chủ được bản thân mà dứt ra. Nhẹ nhàng dùng lưỡi tách hai hàm răng cậu ra mà tiến sâu vào khoang miệng nóng bỏng.

Chiếc lưỡi ma mãnh thăm dò từng ngóc ngách trong đó. Không quên tìm tới chiếc lưỡi thơm tho của cậu mà mυ"ŧ mát. Tiếng "chóp chóp" vang lên dồn dập khiến không khí trong phòng trở nên cực kì ái muội. Jungkook bắt đầu trở mình khó chịu. Trong giấc mơ, đêm hôm đó lại xuất hiện, rất chân thật. Ngạt thở, cậu mở mắt ra. Ngay lập tức, khuôn mặt mà cậu luôn nghĩ đó chỉ là ác mộng lại hiện ra. Cậu theo thói quen lại dùng tay đẩy thân hình to lớn ấy khỏi người mình.

"Anh.....buông tôi ra!" Jungkook ra sức đánh vào vai anh ta thật mạnh.

Anh túm hai cánh tay hư hỏng của cậu cột lên đầu giường.

"Im lặng chút, tôi còn chưa làm gì em mà!" anh nhìn cậu, nhếch môi.

"Thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát anh dám đột nhập nhà người khác bất hợp pháp!"

"Em cũng lí lẽ quá nhỉ? Thư kí Jung chưa nói với em nhà này thuộc quyền sở hữu của tôi sao?? Có nói sao không nói em tùy tiện vào nhà tôi đi?"

"Anh.....sao anh dám?" cậu giận đỏ mặt, chỉ hận không cách nào một quyền đánh chết tên trước mặt.

"Sao lại không?? Xem xem bây giờ tôi còn dám làm gì em." dứt lời, anh xé chiếc áo thun mỏng manh cậu đang mặc, vứt xuống nền đất.

"Không...anh làm gì vậy hả?" Jungkook khẩn trương nhìn chiếc áo cách đây một giây đã rơi xuống đất.

Thân thể xinh đẹp của cậu đang dần hiện ra trước mặt anh ta. Cúi xuống, cắn thật mạnh vào hõm cổ cậu đến khi nó bật máu.

"Argggg~ tên khốn!" cậu cắn răng chịu đựng.

Lúc này, anh bắt đầu dời đôi môi ấm nóng xuống ngực cậu. Ra sức liếʍ mυ"ŧ làm nhũ hoa thập phần bóng lưỡng cộng thêm vài sắc đỏ ửng. Vì hai tay đang bị trói nên cậu chỉ còn biết sợ hãi mà co người lại. Vặn vẹo người tránh những nụ hôn ướŧ áŧ đó. Chỉ còn hai chân cố gắng đẩy người anh ta ra nhưng bất lực. Cũng vì hành động đó, vô tình phần dưới của cậu cọ sát vào đũng quần người bên trên, làm hạ bộ của anh ta cương đến lợi hại.

"Đây là lần đầu của em không phải sao?" anh ta hỏi cậu, đáy mắt mang theo nhiều ẩn ý.

"Anh có ý gì? Tôi trong sạch, tôi không phải loại người như anh!" Jungkook nghiến răng.

"Vậy nhìn đi, em biết cách câu dẫn tôi, tôi cứng lên cũng vì hành động vừa rồi của em đấy!" cách một lớp quần, anh bọc tay, xoa xoa lấy cậu nhỏ của cậu.

"Tôi.....không có......đừng nói bậy!" thân thể cậu bắt đầu run rẩy vì bàn tay kia. Muốn la lên cũng không được, chỉ sợ sẽ bật ra những tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ.

"Được rồi, nếu em muốn, tôi sẽ chiều!" anh ta nhếch môi rồi bắt đầu rời xuống, cởi chiếc quần thun lẫn qυầи иᏂỏ của cậu ra.

"A....dừng lại.....không được!" hốc mắt Jungkook bắt đầu ngấn nước. Chưa bao giờ cậu lại rơi vào hoàn cảnh này. Có mơ cậu cũng chưa từng nghĩ rằng thân thể cậu sẽ bị nam nhân khác cưỡng đoạt.

"Nhìn em kìa, có lẽ cậu nhỏ của em thành thật hơn em nhiều!" nói rồi anh ta cầm lấy nó mà xoa nắn. Nụ cười nửa miệng trên môi càng khiến Jungkook nhục nhã không thôi.

"Arg, bỏ ra...chết tiệt!" cậu cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi con người kia. Nhưng thân hình to lớn cả những cuộn cơ trên cánh tay kia, làm sao cậu có thể được.

Anh ta nhìn bộ dạng của Jungkook, mắt ánh lên tia thích thú. Buông tay khỏi cậu nhỏ của cậu, liền trực tiếp đem nó ngậm vào miệng. Dùng lực mà đưa đẩy, mυ"ŧ vào sau đó nhả ra. Tới cao trào, anh mυ"ŧ thật mạnh, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn ra trong khoang miệng rồi từ từ được nuốt trọn vào bên trong. Lúc này, thân thể cậu mềm nhũn, cậu thật sự căm phẫn tới mức chỉ muốn tự vẫn, chết quách đi cho xong!

Khi anh chuẩn bị bắt đầu nâng chân cậu lên khuếch trương lỗ nhỏ thì điện thoại bất ngờ vang lên. Dừng mọi hoạt động, anh bắt máy. Không biết là có chuyện gì mà sau khi nghe điện thoại xong, anh thả cậu ra, chỉnh chu lại tây trang rồi đi mất. Trước khi đi còn bỏ lại một câu.

"Ở nhà đợi tôi, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn!"

Cửa phòng đóng lại, Jungkook ngồi thẫn thờ trên giường, hai hàng nước bắt bắt đầu lăn dài. Tiếng nấc cậu nghẹn ứ lại trong cổ họng. Cậu tự an ủi bản thân rằng đây thật sự chỉ là một cơn ác mộng thôi, chỉ cần tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ biến mất. Nhưng khi cảm nhận được cái đau nơi cổ tay và thân thể không một mảnh vải che thân với đầy những vết hôn ngân đỏ tím cậu lại chợt nhận ra rằng: Sự thật chính là bản thân đã vừa bị nam nhân khác nhìn thấy. Cậu tuy chưa tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng như thế này, đã là quá đau đớn cho cậu rồi. Cảm giác bản thân dường như mất mát đi thứ gì đó. Tại sao lại đến mức này cơ chứ? Kim Taehyung, anh ta không phải người. Anh ta là cầm thú, anh ta điên rồi! Cậu đã làm gì chứ? Tại sao lại nhục nhã cậu như vậy? Nghĩ đến đó, Jungkook lại cảm thấy thương cho bản thân. Cậu nên mạnh mẽ, chấm dứt vĩnh viễn chuyện này. Không để đến chuyện này sau này sẽ còn phát sinh nữa.

END CHAP 8

#JungMi