Chương 1: Câu chào hỏi ngượng ngập.

Chương 1: Câu chào hỏi ngượng ngập.

Cố Nhược Hi sắn tay áo lên che đi phần vừa bị mưa dính ướt, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Khó khăn lắm cô mới định vị được chỗ ngồi của cô bạn thân. Mắt thấy Thẩm Như Ân nằm gục ở quầy bar, Nhược Hi nghiêng cơ thể của mình sang, xuyên qua đám người đang nhảy nhót hăng say trên điệu nhạc xập xình chói tai, chân bước vội đi đến chỗ của bạn mình.

“Như Ân, ngồi dậy, mình đưa cậu về.”

Dù giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Nhược Hi đã lọt vào tai, Như Ân vẫn chỉ chép miệng ừm một chữ, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Nhìn cô bạn thân 6 năm của mình dường như say đến ngốc rồi, Cố Nhược Hi thở dài, vẫn kiên trì lắc vai của Như Ân, nhỏ giọng nói.

“Tiểu Ân, chỗ này không thể ngủ, đợi về nhà ngủ có được không? Mau, ngồi dậy, mình đưa cậu về.”

Thẩm Như Ân khua tay loạn xạ, mặt vẫn sấp xuống mặt bàn lải nhải.

“Không về, không về, hức… Cố Nhược Hi, cậu không thương mình, hức.”

“Mình có chỗ nào không thương cậu?”

“Cậu để mình ở đây… Hức, ở đây một mình đi. Cậu chẳng quan tâm mình, mình đi du lịch một năm, cậu… Hức, cậu không ra sân bay đón mình. Cậu có phải không nhớ đến mình nữa?”

Nói đoạn, bả vai của Thẩm Như Ân run rẩy, hành động này ám chỉ cho Nhược Hi rằng cô khóc rồi đó!

Đối mặt với tính cách trẻ con của Như Ân, Nhược Hi không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ.

“Sai rồi, mình biết sai rồi, chúng ta về nhé? Cậu đừng giống như người thất tình mà nằm ở đây nữa. Bây giờ cậu muốn làm gì mới chịu về nhà?”

Vì Thẩm Như Ân nằm sấp mặt xuống dưới bàn nên Cố Nhược Hi không nhìn thấy nét cười vô cùng gian xảo, làm gì có giống một người say rượu đâu chứ.

Như Ân nghiêng đầu sang bên của Cố Nhược Hi đứng, điệu bộ càng giống trẻ con làm nũng, hai mắt hồng hồng ngập nước càng khiến người ta mềm lòng.

“Mình muốn đi chơi! Đi chơi xong sẽ trở về, có được không?”

Lấy điện thoại ra kiểm tra, bây giờ mới hơn 9 giờ đêm, Nhược Hi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.

Thẩm Như Ân chỉ chờ mỗi cái gật đầu đó của cô, lập tức bật người dậy, khuôn mặt tinh xảo cười thật vui, ôm chặt lấy Nhược Hi.

“Cậu đúng là tốt nhất!”

Còn chưa để cô kịp định hình, Như Ân đã nắm lấy tay cô kéo đi.

Đợi đến khi họ yên vị ngồi trong một phòng vip của bar, ngay lúc Thẩm Như Ân với lấy chai nước suối trên bàn định uống, Cố Nhược Hi mới bất chợt nhận ra chuyện vô cùng quan trọng.

" Cậu không say?"

Thẩm Như Ân cười thập phần vui vẻ, đắc ý đáp lại.

"Cái đầu nhỏ của cậu hoạt động thật chậm. Thì tại ai nhủ mình đã bao nhiêu lần rủ mà cậu không chịu đi cùng với mình.

Mình hôm nay muốn giới thiệu cho cậu vài người nha, vô cùng đẹp trai. Mấy người này là bạn mình mới quen lúc đi du lịch, đảm bảo cậu sẽ thích."

So với sự hào hứng của cô bạn, Cố Nhược Hi lại trưng ra bộ mặt không mấy vui vẻ.

“Thẩm Như Ân! Cậu giả say cũng thật giỏi. Không phải, chuyện quan trọng là cậu giới thiệu bạn? Bạn gì?”

Cạch.

Lời của cô vừa dứt, từ bên ngoài bước vào một nhóm người. Cô theo hướng cửa nhìn sang, thật trùng hợp bắt gặp ánh mắt của một người.

Ngay tại thời khắc hai mắt giao nhau, chưa đến hai giây cô đã cúi gằm mặt xuống. Trong lòng Cố Nhược Hi không ngừng lo lắng, tim không tự chủ mà đập loạn.

Vì sao… Hắn lại xuất hiện ở đây?

Có lẽ vì quá chú tâm vào người kia, Cố Nhược Hi không để ý, vẫn còn một người đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Như Ân hình như vẫn chưa nhận ra sự khác biệt của cô bạn. Thấy Nhược Hi cúi đầu xuống, Như Ân tưởng bạn của mình ngại, không nghi ngờ gì mà vẫy tay gọi 4 người kia lại.

“Đến cũng thật nhanh, nào, mau qua đây ngồi đi.”

Bốn người kia nhanh chóng tiến tới gần chỗ họ, tự tìm chỗ mà ngồi xuống. Thẩm Như Ân chỉ chờ có thế, nhanh chóng nắm tay Nhược Hi, hướng tới những người đó giới thiệu.

“Đây chính là cô bạn thân mà tôi đã kể cho mọi người, Cố Nhược Hi. Cô ấy đang học năm cuối của chuyên ngành quản trị kinh doanh. Đừng nhìn cô ấy nhỏ con như vậy mà bắt nạt, cô ấy mạnh mẽ lắm đấy.”

Đáp lại lời giới thiệu của Như Ân, một người đàn ông trong nhóm được mời đột nhiên cất tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì.

“Oh, là vậy sao?”

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao cùng đôi mắt nâu sâu thẳm, môi của hắn khẽ cong lên, ý cười nồng đậm. Chừng đó cũng đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân điêu đổ.

Cơ thể không theo ý muốn mà cứng ngắc, tay Nhược Hi càng ra sức nắm chặt góc váy đến độ các khớp xương cũng nổi lên. Đến nước này cô cũng không thể trốn tránh, từ từ ngẩng đầu lên đối diện với Mạc Thiệu Ngôn. Lúc thấy người ngồi bên cạnh hắn đang nhìn mình, trong mắt cô để lộ rõ sự lúng túng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười gượng gạo chào hỏi.

“Rất hân hạnh… Khi được quen biết với mọi người.”

Lục Tử Thần nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Cố Nhược Hi, tưởng cô bị Mạc Thiệu Ngôn doạ sợ, tốt bụng lên tiếng.

“Thiệu Ngôn, cậu doạ người ta rồi kìa.”

“Doạ? Tử Thần, cậu đang nói đùa sao, cô gái của cậu chẳng phải đã giới Thiệu rằng cô bạn này rất mạnh mẽ sao? Vì ba chữ của tôi mà bị doạ sợ thật không đúng nhỉ?”

Lúc nói chuyện, mắt của Mạc Thiệu Ngôn vẫn không quên nhìn vào khuôn mặt tinh xảo đã tái đi của Cố Nhược Hi. Môi vẫn mang nét cười, thực chất trong lòng hắn hiện tại đang cảm thấy không vui.

Thật khéo, trốn hắn 6 năm, bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hắn có nên khen ngợi cô trốn thật kĩ hay không đây?

Lộ Phi Phi ngồi bên cạnh hắn, không nói gì, chỉ im lặng quan sát hai người. Trời mới biết, lúc Phi Phi biết được người mà Như Ân giới thiệu là Cố Nhược Hi, cô giật mình như thế nào, còn nghĩ hai mắt mình đã nhìn nhầm…

Cố Nhược Hi, sao lại là cô?!

Bầu không khí có chút khó xử, Thẩm Như Ân nhanh chóng chen vào, ý muốn cắt đứt cuộc đối thoại ngượng ngập. Như Ân đưa tay chỉ vào người gần mình nhất mà giới thiệu.

“Đây là Lục đại thiếu gia, Lục Tử Thần. Cậu chắc vẫn còn nhớ kẻ lắm tiền thích phát đồ vặt free hồi cao trung chứ nhỉ?”

Cố Nhược Hi nhanh chóng thu lại vẻ mặt hoang mang của mình, nhìn về phía Lục Tử Thần chào hỏi.

“Lục Tử Thần, đã lâu không gặp.”

Tử Thần gật đầu cười, còn chưa kịp nói câu gì đã bị Thẩm Như Ân cướp sân khấu.

“Đây là Lãnh Kiệt Luân, theo lời anh ta giới thiệu thì là một bác sĩ đa khoa.”

Phía sau còn thì thầm vào tai của Nhược Hi mấy câu, gọi là thì thầm, ấy vậy mà mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

“Nhưng tốt nhất cậu không nên nhờ anh ta khám bệnh, tớ không tin tưởng vào tay nghề của anh ta cho lắm.”

Kiệt Luân nghe vậy, khuôn mặt điển trai lập tức nhăn lại thành một cục, trừng mắt phản bác.

“Trước mặt mỹ nhân ai cho cô cái quyền nói xấu bổn thiếu gia như vậy?”

“Ai nói xấu anh, bác sĩ gì mà rãnh rỗi như vậy? Mỗi lần có cuộc hẹn chơi, anh đều là kẻ xung phong ứng cử đầu tiên không phải sao? Tôi nghe nói, bác sĩ chuyên ngành của anh chẳng phải bận đến nỗi không có giờ ngủ sao?” Như Ân cũng không kém cạnh, nói xong còn không quên lè lưỡi chọc tức vị bác sĩ nào đó.

“Cái gì nhỉ… Nhược Hi, cô đừng có tin lời cô ấy, tôi là một bác sĩ đa khoa chính hãng đó. Tay nghề của tôi vô cùng tốt. Rất hân hạnh được làm quen với cô.” Lãnh Kiệt Luân không thèm đôi co với Thẩm Như Ân, tròng mắt đen láy mang ý cười, đưa tay ra chào hỏi cô.

Nhược Hi nhìn thấy vậy cũng lập tức bắt tay với Kiệt Luân, lịch sự đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt khó nắm bắt.

“Chào anh.”

Lãnh Kiệt Luân cười cười, thầm nghĩ bản thân có phải quá niềm nở, doạ cô gái này mất rồi?

Thẩm Như Ân lần nữa dùng chất giọng nhẹ nhàng mà giới thiệu hai người còn lại.

“Đây là Mạc Thiệu Ngôn, một người đàn ông xuất chúng. Bên cạnh là Lộ Phi Phi, bạn gái của anh ấy.”

Thẩm Như Ân lúc đầu chỉ là mời cho có lệ, cũng không nghĩ đến Mạc Thiệu Ngôn thực sự sẽ đến. Hắn ta từ lúc cô quen biết đã vô cùng khó gần, riêng vấn đề nói chuyện chung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lộ Phi Phi nghe Như Ân giới thiệu mình là bạn gái của Mạc Thiệu Ngôn, lòng một trận nhộn nhạo giống như vừa đặt một chân lên thiên đường. Một giây sau lại giống như bị hắn vô tình đẩy xuống bằng một câu nói.

“Không phải bạn gái tôi.”

Hắn rời khỏi phòng ngay sau đó, lấy lý do muốn đi vệ sinh. Bỏ lại một đám người đang vô cùng khó hiểu nhìn bóng lưng của hắn. Riêng chỉ có mình Nhược Hi là không nhìn, cũng không nói gì.

Không phải bạn gái, chẳng lẽ là vợ rồi sao?