Chương 2: Thì ra vẫn còn nhớ.

Vợ sao?

Cố Nhược Hi vừa nghĩ tới vấn đề này, tim kịch liệt đau đớn. Thật nực cười, chính cô là người đẩy cuộc tình của họ đến mức này. Cô còn mong gì nữa chứ? Mong rằng hắn có thể đợi cô sao?

Cô và hắn, đáng ra không nên gặp lại lần nào nữa mới phải.

Mạc Thiệu Ngôn bước nhanh trên hành lang, tay nắm thành quyền từ lúc nào không hay. Hắn muốn tìm một chỗ nào yên tĩnh để bình tâm lại. Sợ rằng chỉ ở lại trong căn phòng đó thêm một giây nữa, hắn không tự chủ được mà gây ra những hành động không đáng có.

“Cố Nhược Hi.”

Ba tiếng ngắn gọn, hắn lại dùng toàn lực gằn giọng xuống mà thốt ra.

Mạc Thiệu Ngôn rất lâu trước đó còn nghĩ, bản thân đã hoàn toàn quên đi cái tên này, quên đi toàn bộ về cô ta. Đến tận thời khắc hình ảnh cô xuất hiện trong tầm mắt của mình, hắn mới biết bản thân hắn chưa bao giờ quên được, từng chút từng chút một của cô, hắn cũng không quên được.

Đợi đến khi Mạc Thiệu Ngôn bình tâm lại, quay về phòng đã thấy một phòng năm người vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên môi của Nhược Hi, hắn chỉ cười lạnh, khuôn mặt giễu cợt dời tầm mắt sang chỗ khác.

Cô ta đối với ai cũng tốt, nhưng chưa bao giờ thật lòng tốt với hắn.

Mạc Thiệu Ngôn bình thản ngồi xuống ghế, tiếp theo thì không để ý đến bất kì ai, đơn giản chỉ ngồi yên tĩnh cầm điện thoại. Lộ Phi Phi chú ý toàn bộ hành động nhỏ của hắn, nếu nói Lộ Phi Phi cô lúc này không có nghi hoặc là nói dối.

“Sao nhìn anh chăm chú vậy? Giận sao?” Mạc Thiệu Ngôn bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm ấm mang theo chút sủng nịnh hướng câu hỏi đến Phi Phi.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cũng vì câu nói này mà im lặng mất năm giây.

“Dạ? Không… Không có.” Lộ Phi Phi bất ngờ nhận được Mạc Thiệu Ngôn quan tâm. Mang theo tâm trạng vừa mừng vừa lo, cố gắng mới lắp bắp được vài chữ.

“Thật không có? Không giận anh lúc nãy phủ nhận quan hệ tình cảm của chúng ta sao?” Hắn tuy nói chuyện với Lộ Phi Phi nhưng sự chú ý đều tập trung vào biểu cảm của một người. Quả nhiên thu được thành quả hắn mong muốn.

Chữ “quan hệ tình cảm” được hắn cố tình nhấn mạnh. Cố Nhược Hi nghe thấy, tức khắc nụ cười trên môi có chút cứng ngắc.

“Có một chút giận, ai biểu tính cách anh như vậy. Là hôn thê của anh, em đương nhiên phải hiểu rồi.” Lộ Phi Phi bĩu môi, trong lòng đã vui vẻ lên rất nhiều. Sau đó còn cố tình đưa mắt đánh giá vẻ mặt tái nhợt của Cố Nhược Hi thách thức.

Quả nhiên, thời gian là liều thuốc tốt nhất khiến người ta thay đổi. Một Mạc Thiệu Ngôn yêu đến sâu đậm, hiện tại chẳng phải đến nhìn cũng lười nhìn hay sao? Là do cô ta quá đa nghi thôi.

Thẩm Như Ân không hiểu, vì sao Mạc Thiệu Ngôn hôm nay lại lạ như thế. Cô từ khi quen biết hắn, đây là lần đầu tiên thấy hắn quan tâm người khác như vậy.

Nhưng vì ván bài của bốn người đang đến đoạn cao trào, Thẩm Như Ân cũng không rảnh để quản chuyện bao đồng. Chuẩn bị ra hiệu cho Nhược Hi tiếp tục lượt đi của cô ấy đi. Ngay sau đó lại bị người khác cướp lời.

“Mạc Thiệu Ngôn, cậu phải suy nghĩ đến cảm nhận của cẩu độc thân như tôi chứ?” Lãnh Kiệt Luân là người đầu tiên lên tiếng, hắn cũng không phải uống lộn thuốc tàng hình, vì sao từ đầu đến giờ toàn bị xem là người vô hình như vậy?

Lục Tử Thần một bên phì cười, khuôn mặt lãng tử có chút biếng nhác ngồi xem kịch hay.

Mạc Thiệu Ngôn sau đó cũng không quan tâm gì đến tên hề thích làm trò này. Mục đích của hắn dù sao cũng đã thành công.

Cuộc gặp mặt kết thúc suông sẻ. Như Ân đã có Lục Tử Thần quan tâm, Kiệt Luân theo đó mà về cùng bọn họ. Mạc Thiệu Ngôn cùng Lộ Phi Phi đã về trước, chỉ còn mình cô.

Cho đến khi đi ra khỏi khu vực của quán bar, cô mới biết, thì ra vẫn có người đứng chờ cô. Khuôn mặt quen thuộc, mái tóc dài đến lưng được uống cong. Đường nét khuôn mặt xinh đẹp kết hợp cùng bộ đầm babydoll xanh lơ toát nên vẻ thanh thuần đáng yêu, khiến người khác nhìn vào không khỏi yêu thích.

“Cố Nhược Hi, thật trùng hợp.” Cô gái nhẹ giọng cất tiếng, nụ cười trên môi nãy giờ đều không đổi.

“Lộ Phi Phi, đã lâu không gặp… Cô chờ tôi?”

“Ừm. Tôi muốn nói với cô vài chuyện. Cô có phải muốn quay lại không?”

Câu hỏi không rõ ràng, song vào tai Nhược Hi lại khiến cô hiểu ra vấn đề ngay lập tức. Cô cười, nhưng ý cười không lên đến mắt.

“Cô đứng chờ tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Dừng một chút, Cố Nhược Hi cười nhạt, tiếp tục nói.

“Tôi không biết hai người sẽ xuất hiện, lời nói 6 năm trước tôi vẫn còn nhớ. Phi Phi, cô không cần phải nửa đêm còn chờ tôi để cảnh cáo như vậy. Cô làm vậy sẽ khiến mối quan hệ của hai người không tốt như tôi vừa thấy.”

Đối với câu nói này của Nhược Hi, Phi Phi có chút chột dạ. Đương nhiên, ý chột dạ kia Phi Phi sẽ không để cho Cố Nhược Hi nắm bắt được, cô ta ngay lập tức cười phá lên.

“Ha ha, ý của cô là gì đây? Tôi chỉ muốn chờ cô để cảm ơn cô vì năm đó rời đi. Nếu không, Thiệu Ngôn cùng tôi làm sao có thể chính thức ở bên nhau được chứ. Cô cũng thấy đó, anh ấy đối với tôi rất tốt.”

“Tôi biết, nếu cô không còn gì nữa, tôi xin về trước.”

Cố Nhược Hi không để Lộ Phi Phi kéo lại, chân bước vội về phía trước. Thời điểm 11 giờ đêm, con đường đông đúc buổi sáng chỉ còn hai người bọn họ.

Đi chưa được xa, Nhược Hi từ phía sau nghe thấy tiếng Phi Phi nói lớn.

“Nhược Hi, tôi muốn nói cô biết, Mạc Thiệu Ngôn đã hoàn toàn quên sự tồn tại của cô rồi! Cô cũng đừng tơ tưởng đến anh ấy nữa! Cô biết rõ, tổn thương năm đó cô gây cho anh ấy, anh ấy cả đời sẽ không bao giờ quên!”

Thành phố M về đêm mang một sắc màu huyền ảo dị thường. Bước đi trên con đường sáng rực bởi đèn điện, Cố Nhược Hi từ từ cất bước. Không lâu sau, cô đã không còn nhìn thấy hình dáng của Lộ Phi Phi nữa.

Thời điểm hiện tại là cuối tháng 8, gió đêm mang hơi lạnh, vô tình thổi qua đôi vai gầy của thiếu nữ, cơ mà cô lại không hề cảm thấy lạnh. Phải chăng, có một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng cô còn cảm thấy lạnh hơn?

Lộ Phi Phi nói không hề sai, cô cùng hắn không có khả năng. Bọn họ gặp nhau đã là sai lầm của tạo hoá.

Cô trong 6 năm này đã bao nhiêu lần muốn vứt bỏ đoạn tình cảm này. Nhưng thật sự rất khó…

Sai lầm của cô chính là, vào ngày ấy tháng ấy của thanh xuân, cô đã vội vàng yêu đương với một người quá hoàn hảo. Để đến tận thời khắc này, đứng trước mặt hắn, cô vẫn không tự chủ mà để tim đập loạn.