Chương 3: Cô là người có mệnh sui xẻo.

Cả đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của 6 năm trước như âm hồn bất tán, không ngừng hiện ra trong tâm trí.

Cô mơ thấy… Có một người con gái, ở độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân đã không còn nữa rồi.

Có một người con gái, giữa mặt đường lạnh lẽo nằm xuống, máu nhuộm đỏ cả góc áo trắng tinh. Nực cười, thế giới này nhiều thứ xinh đẹp như vậy, cô ấy không thể ngắm nhìn nữa rồi.

Mà Cố Nhược Hi cô lại là người chứng kiến toàn bộ. Ngay lúc chiếc xe tải đó giống như đứt phanh lao đến người con gái kia, cô đã cố gắng chạy đến, cố gắng hét thật lớn muốn cô gái ấy tránh đi nhưng không kịp nữa rồi.

Cô gái kia, chết thật rồi.

Năm 17 tuổi, Cố Nhược Hi mất đi người bạn quan trọng nhất trên đời, Vân Yên.

Giữa con đường mùa hè ngập sắc lá, người con trai ấy quay lưng lại với cô. Cho dù bản thân đã cố gắng giải thích nhưng dường như hắn không nghe thấy. Hoặc giả dụ như có nghe thấy cũng sẽ không quay đầu lại.

Cô nhớ, sau tai nạn kia, hắn đã hôn mê cả một tháng trời.

Ngay lúc Nhược Hi cảm thấy đã không còn gì khiến cô đau lòng hơn nữa, từ một nơi nào đó vang lên tiếng nói oán giận của một cô gái.

“Cô không cảm thấy tội lỗi sao, Vân Yên vì cô mà chết, toàn bộ lỗi lầm là do cô!”

Lộ Phi Phi khuôn mặt đẫm nước mắt, nhìn cô bằng ánh mắt thù hận. Cổ áo mình bị lực từ bàn tay cô ta giữ chặt, từng chữ sau đó như gai nhọn, ghim thẳng vào tâm Nhược Hi.

“Cô nghĩ sau chuyện này, Mạc Thiệu Ngôn còn có thể yêu cô? Yêu người con gái gián tiếp gϊếŧ chết đứa em gái mà hắn yêu thương sao?”

“Ngay lúc hắn còn chưa tỉnh lại, tôi mong cô rời đi, mong cô đừng bao giờ xuất hiện nữa! Vì quen biết cô mà anh ấy đã nhận lại bao nhiêu tổn thương rồi?”

“Nếu cô thật sự yêu anh ấy, làm ơn, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa!”

Cô đã bị những câu nói kia tác động, thật ra những lời kia của Phi Phi không phải không đúng. Cô thật sự đã khiến hắn đau nhiều rồi, cô không muốn vì tình cảm của mình mà cướp đi sinh mạng của bất kì ai ở bên cạnh hắn nữa.

Lúc nhỏ, có một bà lão nhìn mặt cô rồi lắc đầu sợ hãi.

“Những người cháu quan tâm nhất sẽ dần rời xa cháu, những người yêu thương cháu nhất sẽ không thể nào có thể bình an một đời…”

Lúc đó, Nhược Hi không hiểu, cũng không tin vào những câu nói kia của bà lão. Cô cho rằng, số mệnh là do mình lựa chọn, những thứ như thiên mệnh, duyên phận là do mình quyết định. Nhưng có phải cô đã sai lầm không?

Tia sáng len lỏi sau lớp rèm mỏng, chiếu vào căn phòng. Thiếu nữ trẻ tuổi nằm cuộn tròn như bào thai. Khuôn mặt trắng bệch choàng tỉnh, đập vào mắt cô là trần nhà của khách sạn.

Cố Nhược Hi đưa tay lên trán đã thấm đẫm mồ hôi. Hoá ra là một giấc mơ, cô lại mơ về quá khứ đau lòng kia. Bên tai có thể nghe rõ từng nhịp đập của tim cô, thật nhanh, cũng thật mạnh.

Đi đến trước gương, nhìn vào khuôn mặt nhem nhuốc của mình trong đó. Bất giác cô không nhịn được mà nở nụ cười, nhếch nhác như vậy? Cha mẹ làm sao có thể an tâm với cô đây?

Tầm 30 phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm. Điều đầu tiên chính là cầm lấy điện thoại đặt cho mình một vé máy bay về thành phố A. Cố Nhược Hi bất ngờ khi thấy thông báo tin nhắn, cô có một chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc 9 giờ. Là Lộ Phi Phi làm sao? Vậy cũng tốt, đỡ một khoản tiền.

Càng ở đây lâu một chút, cô càng dễ dàng bắt gặp hắn. Nếu đã như vậy, cô lập tức rời khỏi thành phố này. Trả lại cho hắn sự bình yên trong vòng 6 năm này, cũng là để cô triệt để quên đi hắn.

Cô biết, cô là một kẻ hèn nhát, chỉ biết trốn tránh. Nhưng ngoài bỏ chạy khỏi hắn, cô thật sự không còn nghĩ được cách nào khác. Cô không thể đối mặt với hắn, vậy nên trốn đi chính là lựa chọn an toàn nhất.

Nhược Hi xuất hiện tại cửa khởi hành sau khi hoàn thành xong thủ tục. Cô đem theo balo nhìn một hàng ghế trống trước mặt, chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống. Chợt nhớ ra hai ngày nữa là có bài kiểm tra, cô cũng nên tranh thủ một chút, lấy sách ra đọc.

Không cần phải đợi lâu, Cố Nhược Hi đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của nhân viên rằng sắp đến giờ lên máy bay.

Bỗng dưng, bên tai cô loáng thoáng nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc. Nhưng vì hành khách phía sau đang đẩy những người phía trước lên, cô cũng theo đà ấy mà ra bên ngoài, không kịp quay đầu lại. Trong giây phút thoáng qua, Cố Nhược Hi vậy mà lại nghe được tiếng của Mạc Thiệu Ngôn?

“Mình vì thiếu ngủ mà hoa mắt rồi à?”

Chỉ là, cô không hề hoa mắt, người hồi nãy quả thật chính là Mạc Thiệu Ngôn.

“Đổi chuyến bay?” Dù khuôn mặt hắn bị khẩu trang che đi hơn phân nửa, lộ ra ánh mắt lãnh đạm, thư ký nam bên cạnh vẫn mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của anh.

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi ngài, vì tối hôm qua tiểu thư Phi Phi gọi điện bên hãng hàng không, máy tôi lại hết pin… Đến sáng nay mới có thể cập nhật tình hình.”

" Lý Kì, khả năng kiểm soát công việc của cậu giảm? Vì sao Lộ Phi Phi lại biết lịch trình công việc của tôi?"

Lý Kì cúi đầu xuống nhận lỗi, lần này sai sót của cậu quả thực lớn. Nhưng cậu cũng không nghĩ rằng sẽ có người nhân lúc cậu không để ý mà xem trộm lịch trình. Lại còn hiên ngang đổi vé máy bay ngay lúc cậu sơ suất.

“Tổng giám đốc, là tôi thất trách, sẽ không có lần sau.”

“Hừm.” Đảo mắt nhìn qua đám người đang xô đẩy nhau ở cửa khởi hành. Trong khoảnh khắc khó nắm bắt nhất, đôi đồng tử của Mạc Thiệu Ngôn giãn ra. Hắn nhìn thấy Cố Nhược Hi?

Thời điểm đó, cơ thể hắn như có phản xạ mà lập tức đứng dậy, toan định bước về phía cửa. Ngay sau đó, hắn khựng người lại. Hắn, đang làm cái gì vậy?

Có lẽ là hắn nhìn nhầm. Mà nếu lỡ là người thật, hắn đi đến cũng không biết làm gì.

Hỏi rằng vì sao năm đó lại bặt vô âm tín ngay lúc hắn suy sụp nhất sao? Hay là hỏi có phải cô là người gián tiếp gϊếŧ chết Mạc Vân Yên? Hay là hỏi cô 6 năm qua như thế nào, có khoẻ hay không?

Nghĩ đến vấn đề này, hắn dừng lại. Tối qua bọn họ chẳng phải đã dùng hành động ám chỉ rõ ràng cho nhau biết rồi sao? Không dây dưa, không quen biết. Hoàn cảnh khác, con người cũng đã thay đổi. Cô đã có cuộc sống riêng vô cùng tốt.

Thì ra, 6 năm lại có sức mạnh lớn như vậy, khiến cho bọn họ ngay cả muốn chào hỏi bình thường cũng là một chuyện khó khăn.



Thành phố A.

Theo chỉ dẫn của nhân viên, cô đi ra khỏi sân bay. Tiếp đón cô là thời tiết lành lạnh, kèm theo vài hạt mưa phùn lất phất, tựa như hiểu được tâm trạng cô lúc này.

Cô đang chuẩn bị dơ tay ra tìm một chiếc taxi, điện thoại trong túi áo lại rung lên.