Chương 7.1

Chương 7.1

Kim Tử Duyệt ngồi trên chiếc ghế đậu nhỏ trong phòng Trương Mộ Li, anh thầm nghĩ có gì đó sai sai ở đây. Vốn dĩ chỉ là chọc ghẹo cô, quái lạ thế nào anh lại chạy theo cô về đây thật.

Anh vốn định đánh một trận trường kỳ, nhưng lão già đó vẫn còn tức giận khi chỉ nghe lời của Mễ Lan, thôi thì đành chờ một thời gian, với thái độ kiên quyết của anh nhất định lão già ấy cử người đi điều tra, và đương nhiên sẽ biết rõ anh không sống chung với ai, tự nhiên sẽ nghe theo lời anh thôi.

Nhưng bây giờ thì sao? Giả lại thành thật.

Kim Tử Duyệt bất lực thở dài.

“Ách, anh đừng có buồn”. Trương Mộ Li lấy trong tủ ra một chai nước khoáng đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt. Anh nhìn cô, giống như lời Á Tô đã nói, không thể nói rõ là Trương Mộ Li gây phiền toái cho anh, hay là anh tự làm rối lên, cứ thích trêu chọc cô, khiến cho tình hình ngày càng trở nên phức tạp.

“Này, này. Tôi chỉ nói anh đừng quá u buồn. Anh không cần phải cười vậy đâu, trông sợ quá!”. Trương Mộ Li thấy anh ta đột nhiên nhìn mình nở nụ cười quỷ dị, tưởng anh ta không chịu nổi đả kích nên dẫn đến bị điên.

“Cô đem tôi về nhà có sao không? Tôi muốn ngủ ở đây”.

Trương Mộ Li đỏ mặt, giống như con quay, xoay tới xoay lui trong phòng, cuối cùng từ gầm giường lấy ra một cái túi lớn, mở ra mới thấy thì ra là chăn bông.

“Buổi tối tôi trải cái này nằm dưới đất, dù sao trời cũng đang nóng, ngủ trên sàn nhà cũng sẽ không bị cảm lạnh”.

“Cô không sợ người ta nói ra nói vào sao? Cô đến đây làm việc chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi em trai ăn học thôi sao? Cuối cùng lại bị vướng vào những chuyện không cần thiết, cô không thấy phiền phức sao?”.

Trương Mộ Li suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi ghét chứ. Thật sự mãi đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao người ở thành phố lại nhàn rỗi như vậy nữa. Họ dường như quan tâm đến chuyện của người khác hơn là bản thân mình”.

“Vậy sao cô còn có thời gian đi lo cho người khác?”.

“Tôi không chịu đựng được khi nhìn thấy anh đơn phương độc mã. Không ai bên cạnh”. Trương Mộ Li vẫn theo phong cách thường ngày, nói thẳng vào vấn đề, nghĩ gì nói đó.

Kim Tử Duyệt chưa bao giờ thấy một người như vậy, ngay cả khi anh còn nhỏ, anh luôn phải nhìn mặt người khác mà sống, để có thể phân biệt ai nên thích và tin tưởng.

Đứng về phía anh sao? Giáo dục mà anh nhận được luôn là làm vì lợi ích, miễn là tốt cho mình thì anh sẽ làm, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ rằng cô không cần biết anh tốt xấu như thế nào, vẫn thuần khiết đứng về phe anh.

Đôi khi, anh chỉ hy vọng rằng ai đó có thể quên đi những nguyên tắc cứng nhắc, can tâm tình nguyện đứng về phía anh dù chỉ một lần.

“Không phải có cô đứng về phía tôi sao?”. Anh cố ý trêu chọc.

Trương Mộ Li cảm thấy ngữ điệu của anh có chút kỳ lạ. Nhưng cô không biết lạ ở đâu, chỉ là sau khi nghe xong cô chỉ thấy khó xử..

“Có đâu!”. Cô không thoải mái khi anh khen mình.

“Tôi đứng về phía anh đương nhiên là vì anh là người tốt, tôi biết anh luôn kéo tôi đi ăn vì sợ tôi bị suy dinh dưỡng. Đôi khi anh ăn nói rất độc mồm độc miệng, nhưng thực ra anh không có ác ý. Có phải anh giúp Hãn Tường tăng lương không? Ngày đó anh ta còn tưởng mình chọc giận anh, còn lo bị đuổi việc, lo lắng mấy ngày liền. Anh như vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm, ngay cả người thân cũng vậy. Vô lý quá!”.

Trương Mộ Li lảm nhảm một hồi, nghe như đang cố ý che đậy điều gì đó.

Bộ dạng hốt hoảng của cô thật đáng yêu, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất ấm áp.

“Không lẽ tôi chỉ đối tốt với cô? Còn đối xử tệ với người khác hả?”. Anh tiếp tục trêu chọc cô.

Trương Mộ Li sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng tránh đi tầm mắt của anh, lắp bắp:

“Anh đối với mọi người đều rất tốt! Tôi cũng biết anh thích chọc ghẹo tôi! Đủ rồi đó!”.

Ồ, ra là cô đã nhìn thấu sở thích nhỏ này của anh rồi sao? Anh có nên cảm ơn cô vì đã hợp tác với anh không?

Kim Tử Duyệt bật cười, trước đây anh lo lắng về việc có nên sống cùng cô hay không, nhưng sau một thời gian ngắn, anh cũng quên mất chuyện đó. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao hết lần này đến lần khác mình thích chọc vào vật nhỏ phiền phức này.

Cô không xinh đẹp cũng chẳng gợi cảm, thế quái nào lại có phản ứng nhỉ? Haizz… sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy ánh mắt của mình thật sự rất có vấn đề, giống như mọi người chất vấn anh sao có thể có quan hệ mập mờ gì với cô, anh không thể tin nổi bản thân lại thích cô.

Chỉ vì không tin nên anh mới cố gắng phủ nhận hết lần này đến lần khác, nhưng sau vô số làn ấy, cuối cùng anh vẫn chạy về bên cô, khiến anh phải tự thừa nhận bản thân mình thích ở bên cô biết bao nhiêu.

Cho dù cô có rất nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ cần ở bên cạnh cô, bất kể là tranh cãi hay cười đùa, vẫn là con người thật của anh, anh luôn ở trạng thái thoải mái nhất.

Anh bị cô thu hút và khao khát được gần gũi hơn, bởi vì anh cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cô.

“Sao anh không nói gì nữa?”. Trương Mộ Li sợ sệt hỏi anh, cô sợ mình nói gì trái ý anh. Anh bây giờ nhạy cảm, cô không nên đối xử tàn nhẫn với anh.

“Tôi chỉ tự hỏi, sống ở nơi kinh khủng này, tôi có phải dùng chung phòng tắm với người khác không?”.

Nghe những gì anh nói, Trương Mộ Li cười nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của cô khiến anh thật sự sốc: “Tất nhiên rồi, nhưng mà lâu rồi sẽ quen. Kệ đi mà”.

Ai da, mặc dù có cô ở bên cạnh tốt thật đấy, nhưng mà giờ anh thấy hơi hối hận rồi. Biết thế trước đó nên kể khổ, rồi đề nghị chia tiền phòng rồi chuyển đến nơi khác. Ít nhất sẽ không cần dùng chung nhà tắm với ai.

Vào đêm đầu tiên ở nhà Trương Mộ Li, cô đưa anh đến một khu chợ đêm. Trương Mộ Li đứng trước một quầy hàng bên vỉa hè, giúp anh mua khăn mặt, bàn chải đánh răng.. còn vì anh mà kì kèo với ông chủ nửa tiếng đồng hồ, chỉ vì mua một bộ quần áo ngủ.

Nếu mua sắm mặc cả ở chở đêm vẫn còn mới mẻ và thú vị đối với Kim Tử Duyệt thì việc bị Trương Mộ Li đánh thức vào sáng hôm sau để chen lên xe buýt thực sự là một cơn ác mộng.

Kim Tử Duyệt không có hứng thú với loại phương tiện giao thông nhồi nhét như hộp cá mòi này, nhưng khi anh nói muốn bắt taxi đến công ty, anh đã bị cô mắng là quá lãng phí.

Lái xe chỉ mất hai mươi phút, nhưng anh đã phải chen chúc trên chiếc xe buýt đó tận 40 phút. Hơn nữa còn phải đi bộ một đoạn nữa mới đến công ty!

Nhờ phúc của Trương Mộ Li, một phần năng lượng đáng kể của anh bị rút cạn. Vì vậy sau khi bị trêu chọc trong cuộc họp, anh cũng không có sức mà đáp trả. Nói vài câu thì có gì hơn người chứ? Tôi chính là ở cùng với những hộ gia đình khác đây! Thì sao?

Tuy là mạnh miệng như thế, nhưng đó cũng là điều mà Kim Tử Duyệt không thể thích ứng nổi. Mỗi lần từ nhà vệ sinh vào, mặt anh lúc trắng lúc xanh. Trương Mộ Li khen ngợi cổ vũ một phen, nếu không có cô, không biết anh đã ngất bao nhiêu lần nữa.

Nhưng ngoài ra cũng có những việc rất dễ thích nghi nha, ví như ngồi đối mặt với Trương Mộ Li trước bàn nhỏ ăn cơm.

Kể từ khi anh chuyển đến, việc đầu tiên anh làm chính là cấm Trương Mộ Li ăn mì gói, cô cũng hào phóng tự mình trả tiền, ngày nào cũng xách lỉnh kỉnh nào rau nào cá về nấu. Anh lo cho sức khỏe của cô, còn cô lại lo cho dạ dày của anh không hấp thụ được mấy gói mì của cô.