Chương 6.2

Chương 6.2

Kim Tử Duyệt căn bản không muốn nghe lời khuyên của Á Tô. Anh vẫn đến đưa Trương Mộ Li đi ăn mỗi ngày. Anh cảm thấy, giữa những lúc ồn ào, xáo trộn như thế này, có thể nhìn thấy cô vui vẻ ăn trưa chính là khoảng thời gian thư thái nhất trong ngày của anh.

Anh đường đường là tổng giám đốc, vậy mà trong nhà lại có người bố lúc nào cũng ghét bỏ anh, còn ấn định đính hôn cho anh với thanh mai trúc mã thuở nhỏ. Cuộc sống vốn dĩ đã rất mệt mỏi, hà cớ gì phải từ bỏ đi thú vui cuối cùng khiến anh thoải mái chứ?

Càng nghĩ càng thấy mình nói đúng, Kim Tử Duyệt tự làm theo ý mình. Để tránh mặt Mễ Lan, cô ta gọi anh liền viện cớ tắt máy. Cô ta hẹn anh, thì anh nói có việc bận.

Lúc trước anh chỉ nghĩ Mễ Lan là một cô gái ngỗ ngược, một ngày nào đó cô ta cũng sẽ hiểu ra. Nhưng mà bây giờ anh mới phát hiện, bản thân không thể chờ được đến ngày đó, chỉ mong cô ta nhanh chóng hiểu ra, hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm.

Có lẽ là quá nóng vội, thái độ ương ngạnh của anh làm cho Mễ Lan càng thêm nghi ngờ.

Có lẽ lời tiên tri của Á Tô đã trở thành sự thật. Anh cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Mễ Lan khóc lóc kể lể với bố mình. Sau cuộc điện thoại của bố thì anh kết luận được rằng, hành động của anh chính là “vong ân bội nghĩa”. Nhảm nhí hết sức.

Ông khăng khăng cho rằng bởi vì anh còn trẻ, ham chơi nên mới không chịu kết hôn với Mễ Lan, uổng cho Mễ Lan một lòng yêu anh, một mình lặng lẽ đợi anh nhiều năm như vậy. Thế mà anh lại từ chối một cô gái xinh đẹp, chạy theo người phụ nữ khác ăn chơi lêu lổng, làm cho Mễ Lan tổn thương. Đương nhiên cũng làm cho ông cảm thấy rất thất vọng.

Bị lên án như vậy, Kim Tử Duyệt dở khóc dở cười. Anh cơ hồ có thể thấy đượcMễ Lan uất ức gục xuống khóc lóc với bố mình, trách anh sao có thể đối xử với cô như vậy.

Kim Tử Duyệt định giải thích, kết quả chưa kịp mở miệng, bên kia đã cắt ngang, hùng hổ nói,:

“Anh ỷ vào anh là con của tôi, nên mới tự ý làm xằng bậy như vậy đúng không? Nếu như anh muốn sống phóng túng như thế, tôi đành phải lấy lại hết tất thảy, cho anh tự đi mà lo liệu!”.

Cúp máy xong, Kim Tử Duyệt hồi lâu mới kịp định thần. Anh làm sao lại biến thành ăn chơi lêu lổng, trăng hoa ong bướm rồi? Cuối cùng thì lời của con trai cũng không bằng mấy giọt nước mắt của người phụ nữ!

Đúng là số khổ, nhưng anh cũng không ngờ tới, ông không chỉ uy hϊếp lấy lệ, lần này Mễ Lan âm thầm chứng minh rằng anh không thể trốn thoát khỏi tay cô ta đâu. Bởi vì ngày đó, sau khi anh trở về nhà lại phát hiện mình không mở được cửa.

Oa, lão già đó cư nhiên lại tự ý thay đổi mật khẩu cửa nhà anh! Anh lập tức gọi điện qua, bên kia vẫn giọng nói cố chấp kia truyền đến: “Tất cả là do anh có quá nhiều thứ nên mới không biết trân trọng những thứ trước mắt!”.

Không chỉ vậy, ông còn ra lệnh bắt anh không được lái chiếc xe thể thao đó nữa. Dù gì đó cũng là tiền nhà họ Kim, một người đàn ông không có trách nhiệm với gia đình và vợ con, những thứ xa hoa này sẽ chỉ khiến anh càng sa đọa hơn.

Ông nói anh thật sự hết thuốc chữa rồi, đừng có vác mặt về nhà nữa, nếu còn dám bén mảng đến, ông sẽ cho người đánh anh.

Xem ra nếu anh không ăn năn hối lối, ngay cả nhà cũng không có mà ở?

Kim Tử Duyệt thất thần đứng ở ngoài cửa biệt thự cả đêm, trên mặt lộ vẻ ngây ngốc cười nhạt một tiếng. Chẳng lẽ mặt anh giống kẻ lừa đảo lắm sao? Sao ai cũng nghĩ anh là người xấu hết vậy?

Bọn họ rốt cuộc muốn anh phải làm như thế nào? Tránh xa Trương Mộ Li, đi tìm Mễ Lan cầu xin sự tha thứ, cùng cô ta đến xin lỗi bố, cuối cùng lấy lại được nhà và xe, sau đó cùng Mễ Lan sống hạnh phúc trọn đời à?

Kim Tử Duyệt cười khổ, anh biết chuyện này Trương Mộ Li cũng không phải trọng điểm. Nếu không có cô ấy, Mễ Lan cũng sẽ tìm lý do khác để gây áp lực cho anh.

Trước kia cô còn từ từ chờ đợi, im lặng chịu đựng ngần ấy năm. Nhưng hiện tại, Mễ Lan cũng biết mình sắp không còn nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Nhu không được thì phải cương thôi.

Ai da, đàn ông có mị lực quá cũng là một tội ác. Kim Tử Duyệt tự an ủi mình rồi đến khách sạn ở tạm.

Những ngày nay, nhân viên của Kim Thái rần rần với những lời đồn đại xung quanh. Người ta đồn rằng Tổng giám đốc bị chủ tịch đuổi ra khỏi nhà, nguyên nhân là do bắt nạt con dâu tương lai nhà họ Kim, chơi bời lêu lổng, suốt ngày quậy phá bên ngoài. Điều này làm cho ông ấy rất tức giận.

Ai ai cũng đánh cược xem chuyện này kết thúc như thế nào. Có người cược Kim Tử Duyệt có thể kiên trì một tuần, có người thì một tháng, nhưng không ai dám đánh cược anh sẽ kiên trì được cả đời. Ai cũng biết bản tính ham chơi của đàn ông, khi hết tiền tự khắc sẽ quay về.

Vợ đẹp như vậy cũng không thèm, lại ra ngoài nhịn đói có phải bị điên rồi không? Lại nói đại thiếu gia quen với cuộc sống giàu sang, không chịu nổi nghèo khổ. Sớm muộn gì cũng tự vác mặt quay về cầu xin. Tự nhiên cũng mất đi tính xấu đó thôi.

Trương Mộ Li bị đồng nghiệp cô lập, tuy không có ai làm khó cô, nhưng những lời chỉ trích sau lưng thì không thể thiếu. Cô cũng cảm thấy bất lực trước những lời đàm tiếu đó.

Trương Mộ Li hay là thiên kim tiểu thư Mễ Lan, Kim Tử Duyệt sẽ chọn ai đây? Không cần nghĩ nhiều thì cũng biết tổng giám đốc nhất định sẽ về bên cạnh đại tiểu thư rồi, vậy tương lai của tiểu tam như cô sẽ như thế nào? Thật kí©h thí©ɧ!

Trương Mộ Li cảm thấy mình có lỗi, so với cô thì Kim Tử Duyệt còn thảm hơn. Trong khi giữa bọn họ không hề xảy ra chuyện gì, tại sao lại đuổi anh ra khỏi nhà?!

Không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn có người đồn đoán rằng, nếu Kim Tử Duyệt tiếp tục chống đối, sớm muộn gì cái chức tổng giám đốc Kim Thái cũng mất.

Nhưng mà cô lại cảm thấy anh đang làm rất tốt mà, mặc dù lúc đầu mới chập chững vào công ty, lúc biết anh ta là tổng giám đốc, cô còn thầm nghĩ nhờ thân phận đại thiếu gia anh ta mới một bước lên mây như thế. Nhưng mà làm việc lâu ngày, sẽ nghe thấy mấy lời bình phẩm của nhân viên, cô cũng hiểu anh ta cống hiến cho Kim Thái nhiều như thế nào.

Anh nghiêm túc làm tốt công việc của mình, hà cớ gì vì những vấn đề cá nhân này lại bị phủ nhận hết những nỗ lực trước đây. Giống như những gì anh làm không quan trọng, chỉ cần một câu nói của ông, tất thảy đều thành vô nghĩa. Không phải quá oan uổng à?

Trương Mộ Li không thể tưởng tượng nổi, khi cô đang nhàn rỗi sống thoải mái mỗi ngày thì anh đang phải chịu đựng những thứ gì. Cô không nhìn ra được bất kỳ khó khăn gì hiện lên trên mặt anh, hơn nữa thậm chí anh còn có tâm trạng rủ cô đi ăn uống. Ví như ngày hôm nay.

“Cô nhìn tôi làm gì. Ăn đi chứ!”. Kim Tử Duyệt gắp một con tôm vào bát cô, hải lòng nhìn cô được anh nuôi rất tốt, có da có thịt hơn nhiều rồi nha!

Trương Mộ Li vừa ăn tôm vừa nhìn trộm anh, muốn hỏi nhưng lại thôi, cứ nhìn thấy anh tràn đầy năng lượng, cô lại tự nhủ liệu cô có phải nghe lầm mấy lời đồn đó không, với lại cô không mở miệng nổi.

“Ngày mai tôi không ăn trưa cùng cô được”. Kim Tử Duyệt vừa nói vừa nhìn cô đang ăn.

“Hả, tại sao?”. Trương Mộ Li không kịp phản ứng.

Kim Tử Duyệt bị phản ứng của cô làm cho giật mình, chậm rãi nói,:

“Ngày mai cô nghỉ còn gì!”.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên có chút mất tự nhiên…

Trương Mộ Li gãi gãi đầu, cười nói:

“Đúng ha, tôi quên mất..”.

“Mộ Li, cô lo lắng cho tôi sao?”. Kim Tử Duyệt nhìn cô, khẽ cười nói.

Xem ra con gấu trúc này không phải chỉ biết cắm cúi làm việc không màng đến thế sự, đúng là hai cân thịt anh nuôi quả không uống phí mà!

“Có gì cần tôi lo à?”. Trương Mộ Li thăm dò hỏi anh.

“Gần đây tâm trạng của tôi không được tốt”. Anh giả bộ trầm tư.

Trương Mộ Li thực sự cắn câu, nhìn thấy vẻ mặt u sầu cảu anh, cô lập tức chắc chắn được bảy mươi phần trăm, lông mày cau lại đáng thương nhìn anh,:

“Thật à? Bây giờ anh không có chỗ ở nữa sao?”.

“Đúng vậy, giờ tôi không còn nhà, ngay cả xe cũng không có mà đi. Buổi trưa còn phải bắt taxi đến ăn cơm với cô đây này”. Kim Tử Duyệt trong lòng thở dài, có chút xấu hổ. Tin đồn đúng là lan truyền khắp công ty, anh thầm nghĩ, lão già đó ngầm đồng ý tin đồn mới lan nhanh như vậy. Nhưng mà anh không quan tâm lắm, chọc ghẹo Trương Mộ Li mới khiến anh thích thú.

Thấy vẻ mặt của cô còn đau khổ hơn cả mình, anh cảm thấy cô rất buồn cười. Anh nhịn không được ra vẻ đáng thương, để xem phả ứng của cô như thế nào.

“Thật á?”. Trương Mộ Li không chịu được nữa, lo lắng nhìn anh, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi anh: “Không…không phải do tôi hại anh đó chứ”.

Kim Tử Duyệt suýt chút nữa phá lên cười.

Anh cố gắng kiềm chế bản thân, lộ ra dáng vẻ vô vùng bi thương,: “Bọn họ đều nghĩ chúng ta ở cùng nhau”.

“Làm sao có thể!”. Trương Mộ Li đập bàn đứng lên, định quay đi,: “Tôi đi giải thích với bọn họ, lần trước cũng thế! Anh không thể chịu ấm ức vì sự hiểu lầm này được!”.

Kim Tử Duyệt ngăn cô lại, kéo cô ngồi xuống. Sau đó lại gắp một đống thức ăn ngon vào bát của cô. Nghe cô nói như vậy anh thật sự rất vui, ít nhất có người cho rằng anh không phải người có lỗi.

“Giải thích cũng vô dụng, cô nói thì ai nghe? Tốt nhất đừng tự chuốc lấy phiền phức”.

“Tại sao lại không ai tin?”. Trương Mộ Li khó hiểu.

“Có lẽ bởi vì vẻ ngoài của tôi không đáng tin”. Kim Tử Duyệt cười tự giễu, nói nhiều chỉ khiến cô càng thêm lo lắng.

“Nhưng những gì anh nói đều là sự thật mà!”. Trương Mộ Li hét lên, giọng điệu khiến tai anh ù đi, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, trái tim anh tê dại.

Kim Tử Duyệt mỉm cười, xua tan đi nỗi đau kỳ lạ trong lòng, anh đã muốn làm gì đó từ lâu rồi, nhưng những lời nói của gấu trúc lại khiến anh có chút buồn, những điều đó có làm cũng trở nên vô nghĩa.

“Sớm muộn gì bọn họ cũng hiểu ra thôi”. Kim Tử Duyệt nói. Anh đã sớm có kế hoạch cho mình, cũng biết đây là cuộc chiến cuối cùng, anh không thể đầu hàng hay chứng minh bản thân.

Nếu không xảy ra chuyện bất trắc, không cần thiết phải nghĩ nhiều, vẫn là cùng gấu trúc nhỏ của anh tán gẫu vài câu còn vui hơn. Nghĩ vậy Kim Tử Duyệt tiếp tục giả bộ đáng thương, hỏi cô:

“Chỉ có cô mới về phe tôi, nếu tôi gặp khó khăn, cô có giúp tôi không?”.

“Đương nhiên!”. Trương Mộ Li thấy mình có bổn phận phải làm như thế.

“Vậy nếu tôi nói, muốn ở tạm nhà cô hai ngày có được không?”. Kim Tử Duyệt phóng đại thêm,: “Nhà tôi không có, xe cũng không, đến thẻ cũng bị đóng băng. Đến khách sạn cũng không có tiền mà ở, cơm cũng không có mà ăn nữa rồi”.

“Khổ vậy sao?”. Trương Mộ Li nhìn đống thức ăn trong bát, không phải vì cô mà chi rất nhiều tiền sao? Anh không tiếc à? Nhưng cô lại thấy tiếc thay cho anh.

“Nhưng mà phòng tôi nhỏ lắm..”.

“Ít nhất còn có chỗ che mưa, che nắng. Nếu tôi ở công ty, nhân viên sẽ cười lên mặt tôi mất”. Kim Tử Duyệt còn cố ý lấy trong ví ra tờ chi phiếu, cố ý trêu chọc cô, anh đáng thương nói: “Nếu không thì tôi chia tiền nhà với cô”.

Anh biết vũ khí tốt nhất để đả động cô chính là tiền mặt, thấy Trương Mộ Mi nhìn chằm chằm tờ chi phiếu với đôi mắt sáng trưng, anh cảm thấy thật thú vị, lại lắc lắc tờ chi phiếu trong tay,: “Được không?”.

Trương Mộ Li nuốt nước bọt, cứng ngắc vươn tay đến như chó chực xương.

“Không cần!”. Trương Mộ Li nhắm mắt nhắm mũi trả lại tiền cho anh.

Không cần sao? Cứ thế bị cự tuyệt rồi. Kim Tử Duyệt không vui. Dù sao Trương Mộ Li cũng phải chó con, nhìn thấy xương là quên hết mọi thứ. Bị cô từ chối cũng không làm gì được, nhìn thấy bộ dạng kiên nhẫn này của cô thật quý giá.

“Anh đang khó khăn như vậy, tôi làm sao có thể lấy tiền của anh”. Trương Mộ Li kiên quyết nói,: “Muốn ở cứ ở, cơm nước tôi lo!”.

Trời ạ, đây là cảm giác gì vậy? Kim Tử Duyệt vốn là người chọc ghẹo cô trước, bây giờ lại thấy mình mới là người bị ghẹo. Bằng không so với sự kiên định của cô, sao trong lòng anh lại dâng lên sự chua xót, đau lòng đến như này.

Kim Tử Duyệt khó hiểu, sống mũi cay cay.

“Thật sao?”. Anh hỏi cô.

“Thật!”. Trương Mộ Li quả quyết đáp.

Bây giờ mới khó rút lui này, việc muốn ở chung cũng chỉ là anh nói đùa, sao bây giờ thành thật rồi?