Chương 8: Lần đầu gặp gỡ

Trong đôi mắt Hạ Tranh hiện lên vẻ bất đắc dĩ và ý cười, dường như việc này ngoài dự liệu của anh, bèn rút tay lại.

"Thôi, hôm nay tới đây thôi."

Anh thản nhiên nói, trong giọng vẫn còn vương chút khàn khàn.

Anh giơ bàn tay lên trước mặt hai người, chỉ thấy bên trên dính thứ chất lỏng óng ánh, dinh dính.

Tiếp đó, ngay trước mặt Đường Mạn Mạn, Hạ Tranh đưa ngón tay lên bên miệng liếʍ một cái.

Mày kiếm khẽ nhếch, anh nheo mắt: "Ừm, có hơi lạ... nhưng vẫn rất ngọt."

Đường Mạn Mạn: "..."

Cô ngây người nhìn anh đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi hơi nhăn.

Chỉ chốc lát, Hạ Tranh đã lấy lại vẻ lạnh lùng cấm dục, áo mũ chỉnh tề.

Mắt thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất sau cánh cửa, Đường Mạn Mạn mới ngồi phịch xuống ghế.

Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Đường Mạn Mạn phải thừa nhận, thực ra cô cũng có ý với anh.

Thực tế rất ít phụ nữ không có ý gì với Hạ Tranh, đặc biệt là những người ở Hồng Thụy, luôn tiếp xúc gần với anh thì càng biết người đàn ông này ưu tú đến mức nào.

Nhưng Đường Mạn Mạn thật sự động lòng trước Hạ Tranh thực ra không hề liên quan đến chuyện ngoại hình tuấn tú thế nào, gia thế khủng ra sao.

Lần đầu tiên cô gặp Hạ Tranh là một đêm mưa tuyết.

Người đi đường đều bước vội vã, Đường Mạn Mạn tan học cũng vội vàng chạy về nhà.

Lúc đi ngang qua bức tường thấp, thì ánh mắt cô chợt dừng lại.

Đó là một ngôi nhà gần đổ sắp được tháo dỡ, chủ nhà đã sớm dọn đi rồi. Bốn phía bức tường mọc đầu cỏ dại, bởi vì mưa tuyết nên càng lầy lội.

Ở giữa khe hở của đống gạch vỡ có một cái đầu lông xù thò ra.

Nó là một con mèo hoang có đôi tai dài nhọn, đôi mắt vàng óng, vì bị bỏ đói nên gầy trơ xương, lớp lông màu vàng giờ dính đầy vết bẩn, trông hệt như một miếng giẻ lau rách nát.

Trong thành phố này chẳng thiếu gì mèo lang thang, chúng cũng là sự tồn tại khiến người ta dễ bỏ qua nhất.

Đường Mạn Mạn không khỏi dừng bước, cô nhìn thấy bên cạnh con mèo kia có một người đàn ông mặc áo măng tô dài đang đứng đó.

Người đàn ông mang nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ sườn mặt thôi đã khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người anh.

Đường Mạn Mạn chợt căng thẳng, mấy hôm trước đài truyền hình vừa đưa tin hành hạ mèo hoang, lẽ nào...

Không đợi cô tiến tới, người đàn ông kia đã giơ tay về phía con mèo hoang, trong lòng bàn tay đặt một vốc thức ăn cho mèo.

Anh đưa tay về phái trước, muốn để con mèo ăn ngay trên tay mình.

Nhưng nó rất cảnh giác con người, hơi nhe răng về phía anh, kêu ngao một tiếng, rồi nhảy về phía trước dường như muốn cào anh một cái.

Người đàn ông không lùi lại, hơn nữa còn tiến lên một bước.

Trong lúc hai bên giằng co, mu bàn tay và cổ tay của anh đều đã trúng vài nhát cào.

Đến cuối cùng, con mèo kia vẫn không chịu nhận lòng tốt của anh.

Anh cau mày, bỏ thức ăn cho mèo vào trong hộp nhỏ đặt ở chân tường, sau đó mới rời đi.