Chương 9: Cách nhau một trời một vực

Vốn tưởng lần này chỉ là vô tình gặp được, nhưng qua mấy hôm, Đường Mạn Mạn lại một lần nữa đυ.ng phải anh.

Vẫn ở góc chân tường kia, vẫn là con mèo đó, áo măng tô đen của người đàn ông đã đổi sang màu xám.

Thời tiết dần lạnh hơn, trên cổ anh còn thắt một chiếc khăng quàng len cùng màu, dưới vạt áo để lộ cổ áo trắng tinh.

Lúc Đường Mạn Mạn đi ngang qua đó, trên mu bàn tay anh đã có mấy vết cào rỉ máu. Nhưng anh không tức giận, vẫn chỉ nhíu mày, rồi bỏ thức ăn nước uống xuống.

Nghĩ thế nào, anh lại tháo cả chiếc khăn quàng cổ xuống, gấp lại đặt bên cạnh con mèo hoang.

Lúc ấy Đường Mạn Mạn còn không biết, chiếc khăn quàng cổ này được bán với giá mấy chục nghìn trên thị trường, hơn nữa không phải ai cũng có thể dễ dàng mua được.

Cô đi tới, kêu meo meo vài tiếng với con mèo kia: "Mèo con à mèo con, mày nhận anh ta đi, anh ta là người tốt đó."

Đáng tiếc, có lẽ khí chất người lạ chớ tới gần của người đàn ông kia quá đậm, khiến anh cố gắng hơn một tháng trời, con mèo kia cũng vẫn không chấp nhận anh.

Trong thời gian đó, Đường Mạn Mạn dựa vào việc đưa nước đưa đồ ăn, làm ổ giúp, thuận lợi lấy được tình cảm của con mèo vàng gầy tong này, còn đặt cho nó một cái tên là Pudding.

Đây là cùng người khác mệnh đi, Đường Mạn Mạn nghĩ đến anh chàng đáng thương kia, mèo cũng phải xem mặt là ai.

Được họ cùng nhau nuôi nấng, dần dần, Pudding gầy tong teo đã biến thành Pudding béo núc ních.

Trong thời gian đó, họ chưa từng chạm mặt một lần, người đàn ông kia càng không biết đến sự tồn tại của Đường Mạn Mạn.

Đông qua xuân tới, căn nhà cũ nát đã bị dỡ xuống.

Sau khi biết được tin tức này, Đường Mạn Mạn quyết định đưa Pudding đến nhà nhận nuôi động vật lang thang.

Bà Đường dị ứng với lông mèo, nhà họ Đường không thể nuôi Pudding, cô hi vọng nó có thể gặp được một chủ nhân tốt ở đó.

Trước khi rời đi, cô còn giặt sạch chiếc khăn quàng cổ màu xám kia để quấn cho Pudding, viết một tờ giấy, đè một hòn đá nhỏ lên trên, đặt bên cạnh ổ của Pudding: "Tôi đã dọn đến nhà nhận nuôi động vật hoang rồi, lúc nào rảnh rỗi có thể đến gặp tôi, tôi sẽ không cào anh nữa, meoz..."

Sau khi bỏ lại tờ giấy, ký ức nho nhỏ này đã dần phai nhạt trong cuộc sống của Đường Mạn Mạn.

Cô không ngờ mình sẽ gặp lại người đàn ông kia vào đúng ngày đi làm đầu tiên, hơn nữa còn là sếp lớn của mình.

Nhưng Đường Mạn Mạn rất rõ, giữa cô và Hạ Tranh chắc chắn không thể có chuyện gì.

Anh ta là ông chủ, cô là nhân viên.

Anh ta là nam thần, cô chỉ là người qua đường.

Hai người như ở hai thế giới, cách nhau một trời một vực.

Chỉ là tình huống hiện tại, lại là chuyện gì đây?

Đường Mạn Mạn bối rối, cô nghi ngờ hay là mình xuất hiện ảo giác, chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Cô đưa mắt nhìn văn bản trên màn hình máy tính, chợt cảm thấy đau đầu.

Đoạn tiếp theo này có nên đăng lên không?