Chương 36: Phiên ngoại 3 [H-] Thế hệ tiếp theo.

Mười ba năm sau.

Những đứa trẻ của các cặp đôi năm xưa đều đã lớn cả rồi. Quốc Chí bé bỏng giờ đã trở thành một càng thư sinh chững trạc. Em trai Chính Mẫn năm nay lên mười bảy, có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu. Em gái Mao Hiền đồng tuổi với Chính Mẫn nhưng lại giống y hệt ông nội, thích phũ và thích bị phũ.

Tại Kỳ, con trai của Tại Hưởng không được thừa hưởng cái gen của anh mà lại thừa hưởng cái tính ghê gớm ương ngạch ngang bướng của Doãn Kỳ năm nay đã trên mười tám, vì ở gần quá lâu với Chính Mẫn nên sớm đã không còn giống Doãn Kỳ, trở nên ôn nhu và biết nhẫn nhịn. Hmm... đây không phải là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, mà là do Chính Mẫn lớn lên hảo đẹp đẽ, Tại Kỳ căn bản không lỡ để tính cái xấu của mình dọa sợ cậu bé.

Thạc Mẫn, con gái của Thạc Trân hơn Mao Hiền một tuổi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giữ vững lập trường: Phải cưới Mao Hiền làm vợ.

Ngày hôm nay, ngày mồng một tháng tư này chính là ngày sinh nhật của Tại Kỳ. Vì muốn tại bất giờ cho Tại Kỳ, cả nhà đã cùng nhau giả vờ quên đi nó. Doãn Kỳ và Tại Hưởng từ sáng sớm đã viện cớ ra ngoài, quyết định đến tối mới quay trở về tạo bất giờ cho thằng bé, thế mà vẫn bị nó túm lại.

- Ba Hưởng, ba Kỳ, quà của con đâu.

Hai người bị dồn vào thế khó xử, Doãn Kỳ bất đắc dĩ phụt ra một câu.

- Ba giấu trong lùm cây rồi, mày tìm được trong lùm cây nào thì lấy.

Tại Kỳ bĩu môi. Quên rồi thì nói luôn đi, nhà có bao nhiêu lùm cây như thế chui ra tìm để muỗi đốt chết à?

Doãn Kỳ với Tại Hưởng chạy nhanh đến nhà Chính Quốc, đá đít Chính Mẫn sang với Tại Kỳ. Họ chắc chắn rằng thằng bé đã rất thất vọng. Nó chơi thân với Chính Mẫn như thế, cho thằng bé sang chơi để khuây khỏa cũng tốt. Họ còn không quên lúc nào gần về sẽ nháy điện cho Chính Mẫn đem Tại Kỳ ra ngoài để chuẩn bị.

Sau khi đã đá đít Chính Mẫn đi, cả ba gia đình của Chính Quốc, Doãn Kỳ và Thạc Chân cùng nhau đi chuẩn bị mọi thứ. Nói là chuẩn bị, họ có chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng thời gian còn dư rất nhiều, mấy gia đình lại quyết định đi đàn đúm với nhau xong rồi mới chịu về.

Chính Mẫn không được đi chơi cùng, cậu cũng tiếc lắm. Nhưng mà sang chơi với anh Tại Kỳ còn vui hơn. Anh Tại Kỳ rất cưng chiều Chính Mẫn, chắc chắn sẽ không khiến Chính Mẫn phải buồn.

Chính Mẫn đi đến trong khuôn viên nhà Tại Kỳ, ngửa mặt lên trời hít thở không khí trong này ở đây. Nhà bác Doãn Kỳ trồng rất nhiều cây, không khí trong lành vô cùng. Lại còn hay có chim chóc và bươm bướm bay qua, nói thật chứ nếu được Chính Mẫn đã làm con của bác Doãn Kỳ để được ở trong căn nhà này rồi.

Khi Chính Mẫn đang đưa mắt nhìn bầu trời xanh xanh, bỗng dưng có một chút chim sặc sỡ sắc màu bay qua. Chim lạ. Chính Mẫn thấy thế, cậu bé không dấu nổi lòng tò mà mà chạy theo con chim đó. Con chim bay đến một lùm cây gần nhà, sau đó chui tọt luôn vào trong lùm cây.

Chính Mẫn nghĩ, nếu như bắt được con chim đó thì hay quá. Cậu nhún vai, chính mình cũng chui vào trong lùm cây để tìm kiếm.

Tại Kỳ ở trong nhà không có việc gì làm quá sức nhàm chán, cậu bé nhớ đến lời của ba Kỳ nói khi nãy. Mà có khi quà dấu trong lùm cây thật, ba Kỳ hay chơi khăm kiểu này lắm. Cậu bé đành nhấc chân ra khỏi nhà đi tìm món quà cho mình.

Chính Mẫn ở trong lùm cây, tìm mãi không thấy chú chim đó đâu cả. Rõ ràng có chui tọt vào đây mà. Cậu trều môi thất vọng, nhưng vẫn cố tìm thêm tí nữa, biết đâu thấy.

Tại Kỳ vừa hay đi ra ngoài, nhìn thấy bờ mông ai đang lấp ló ở đó. Cậu trợn tròn mắt. Ba Kỳ sao lại tặng cho cậu thứ này, một cái mông à? Qùa gì mà biếи ŧɦái thế? Cậu bé lắc lắc đầu, sau đó vẫn tiến lại gần. Cậu bé hiếu kì nắm lấy cạp quần người trong bụi, túm một cái với ý định kéo người ra, nào ngờ cái quần lỏng quá, không thấy người ra mà chỉ thấy quần tụt xuống.

Chính Mẫn ở bên trong lùm cây thấy tác động, lập tức la loạn lên.

- Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái!

Cậu bé vội vã chui ra ngoài, khuôn mặt đỏ gay gắt vì tức giận và ngại ngùng. Khi mới quay ra đã phát hiện gương mặt đỏ bừng của Tại Kỳ.

Đập vào mắt Tại Kỳ là một bờ mông tròn trịa xinh xắn với chiếc quần sịp hình gà con màu vàng vô cùng dễ thương. Ban đầu còn không có phản ứng, nhưng sau khi nghe tiếng kêu và xác định người đó là Chính Mẫn, Tại Kỳ lập tức máu sôi sùng sùng, con tim gào thét. Thì ra là thế, thì ra ba Kỳ và ba Hưởng biết cậu là thích Chính Mẫn từ lâu lắm rồi nên mới bảo chính Mẫn chui vào cây cho cậu bắt.

- Ơ, anh Tại Kỳ à...

Chính Mẫn vừa quay lại, chưa kịp nói hết câu, cũng chưa kịp nở nụ cười tỏa nắng với Tại Kỳ đã bị Tại Kỳ sốc lên vai bế vào nhà. Chiếc quần lỏng tèo của Chính Mẫn rớt luôn ở chỗ cửa nhà. Chính Mẫn rất ngoan, vì thế đã tự giác vứt luôn dép xuống cửa. Tại Kỳ bế Chính Mẫn lên phòng mình. Chính Mẫn không dãy dụa vì nghĩ rằng Tại Kỳ chỉ trêu mình thôi, cậu bé ngây thơ hỏi.

- Anh Tại Kỳ, anh đem Chính Mẫn đi đâu thế?

Tại Kỳ đối với giọng nói của Chính Mẫn lúc này vô cùng nhạy cảm, giọng nói thánh thót vang lên làm tim Tại Kỳ hẫng một nhịp. Đến phòng, Tại Kỳ mở cửa, ném cậu xuống giường. Chính Mẫn tròn mắt nhìn.

- Anh làm rớt quần của em rồi, để em xuống lấy đã.

Tại Kỳ thấy Chính Mẫn đang định bỏ ra ngoài liền đè cậu bé xuống giường.

- Em định đi đâu?

- Em đi lấy quần, anh làm rơi quần của em rồi.

- Không được đi.

- Tại sao chứ?

- Tại vì... tại vì... anh sắp... sắp....

Bị Chính Mẫn hỏi một câu khó xử, ấp a ấp úng mãi không trả lời được. Chính Mẫn thấy thế giơ bàn chân nhỏ xinh lên đặt vào trán Tại Kỳ.

- Anh bị sốt sao? Hahahaaa ...

Cậu vừa đùa vừa cười rất khoái chí. Ngay lập tức đập vào mắt Tại Kỳ là phần đùi trong trắng nõn của Chính Mẫn. Hai bác nhà bên hẳn nuôi cục bạc cục vàng cục kim cương của Tại Kỳ rất tốt đây. Cậu bé, à không, là thanh niên thấy rồi kìm không nổi nữa, bỗng dưng hạ bộ cảm thấy bức bách khó chịu. Nếu Chính Mẫn đã là quà ba tặng rồi thì phải thưởng thức quà ngay và luôn cho nóng.

- Chính Mẫn, nếu đã chui vào lùm cây rồi thì cho anh nhé.

- Cho... cho cá...

Khi Chính Mẫn chưa kịp nói hết câu thì Tại Kỳ đã kịp lao đến mà cắи ʍút̼ lấy bờ môi mềm mại của Chính Mẫn. Môi Chính Mẫn rất mềm, bờ môi này Tại Kỳ đã khao khát được chạm vào nó từ lâu. Chính Mẫn bị hôn đến say sẩm đầu óc, cậu bé vẫn chưa biết truyện gì đang xảy ra.

Tại Kỳ hôn đến khi cả hai hô hấp khó khăn mới chịu buồng ra. Môi Chính Mẫn đã bị sưng đỏ lên rồi, tất cả đều vì Tại Kỳ cứ gặm cắn nó mãi. Chính Mẫn ngại đỏ chín mặt, cậu đưa tay che miệng.

- Anh... anh làm gì thế?

- Anh làm em.

Tại Kỳ phun ra một câu xanh rờn. Chính Mẫn càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, làm là làm gì? Cậu bé hiện tại vẫn còn đang say sẩm vì nụ hôn ban nãy, nhất thời không thể rặn ra được thêm từ ngữ nào để nói. Tại Kỳ thấy cậu bé cứ ngơ ra mà im lặng, tiểu huynh đệ tràn chề khí lực của thanh niên đã trướng đau, Tại Kỳ không chịu nổi nữa, xé bung chiếc áo sơ mi Chính Mẫn mặc trên người, những chiếc cúc trắng rơi xuống sàn kêu lách cách. Chính Mẫn nhất thời sợ hãi giật người lại.

- Em hỏi anh tính làm gì ?

- Làʍ t̠ìиɦ với em.

Tại Kỳ tiếp tục phun ra một câu gây sốc cộng đồng xã hội. Chính Mẫn mười bảy rồi, và cậu biết làʍ t̠ìиɦ là cái gì. Ba và baba của Chính Mẫn cũng đã ""làʍ t̠ìиɦ"" để sinh ra Chính Mẫn, ông bà kể thế. Và cũng vì Chính Mẫn mười bảy tuổi, còn đang là tuổi ăn tuổi chơi, không thể nào có thai lúc này được. Chính Mẫn cố ngồi dậy xốc áo lên.

- Không, không làʍ t̠ìиɦ được, sẽ có thai mất.

- Không, không có thai đâu em đừng lo.

Tại Kỳ cố tìm ra lí do để biện hộ cho việc mình sắp làm đây nhưng Chính Mẫn vẫn không tin. Tại Kỳ bức bí quá, đành túm lấy hai tay của Chính Mẫn kéo lêи đỉиɦ đầu rồi dùng sơ mi của Chính Mẫn trói cậu lại. Chính Mẫn thật sự muốn khóc nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt nào chịu rơi ra cả.

Tại Kỳ vừa cúi xuống gặm cắn làn da ở cổ, ở ngực của Chính Mẫn, Chính Mẫn lập tức làm ra những âm thanh tà mị.

- A-ha... ô... ô.. đừng mà... đừng cắn chỗ đó, em không muốn.

Tại Kỳ không để ý đến những lời của Chính Mẫn, liếʍ mυ"ŧ vô cùng thỏa thích khiến hai nhũ tiêm trước ngực phản ứng mãnh liệt, ngay cả hạ thân cũng vì một chút kí©h thí©ɧ mà ủy khuất ngẩng đầu. Chuyện này cũng không có gì lạ, thân thể của Chính Mẫn là lần đầu được người ta chạm vào mà.

- Ai cha, xem Chính Mẫn của chúng ta thích đến như vậy mà còn nói là không muốn à? Nói dối là bé hư.

- Em... không... không... ha-a...ưʍ...dừng lại... dừng lại đi... đồ ngốc...

Chính Mẫn kêu rên đầy kí©h thí©ɧ khi bàn tay của Tại Kỳ nằm ở phần hạ thân cậu. Tại Kỳ kéo nốt chiếc quần nót vướng víu của cậu thảy ra phía cửa, bàn tay liên tục trừa sáp nơi tư mật lần đầu được khám phá, tay kia lại liên tục chơi đùa với đầu ngực của cậu. Chính Mẫn hoàn toàn vô lực, tay đã bị chói chặt, không còn cách nào để thoát được nữa rồi.

Tại Kỳ vân vê đầu ngực của Chính Mẫn đến đau đớn, Chính Mẫn đành cất giọng van xin.

- Ưʍ...đừng... đừng cấu ngực của em... a~~

Tại Kỳ nghe lời khẩn cầu, lập tức không cấu nữa mà đem chúng ngậm vào miệng, chiếc lưỡi gai quấn lấy đầu ngực đã cương cứng lên, bàn tay bên dưới vẫn không ngừng lên xuống nhằm đem lại kɧoáı ©ảʍ cho Chính Mẫn. Chính Mẫn thật tâm là không muốn, nhưng cơ thể không thể nào chống lại được những dòng kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào trong cơ thể cậu, Chính Mẫn chỉ còn biết rêи ɾỉ, hai chân vì ngại ngùng mà hơi khép vào. Bàn tay của Tại Kỳ di chuyển lên xuống liên tục, một lúc sau cơ thể của Chính Mẫn bỗng run lên một đợt, da gà da vịt nổi hết lên. Tại Kỳ biết là Chí Mẫn đã sắp chạm được đến cao trào, xấu tính mà bỏ tay ra. Chính Mẫn thấy bên dưới có vẻ trống vắng, dẩu mỏ tiếc nuối ngẩng đầu lên.

- Umm...anh...

- Anh làm sao, hả?

Tại Kỳ xấu xa cúi xuống tai Chính Mẫn thủ thỉ. Chính Mẫn xấu hổ không dám nói, bàn tay của Tại Kỳ thì đã rò tìm đến chỗ mật huyệt sau cách mông của Chính Mẫn. Tại Kỳ đưa ngón tay vào trong, Chính Mẫn chưa thích nghi được với dị vật, giật mình một phen.

- A-aha.. ha... hum...ư...ưʍ...kkư...đau... đau...

Tại Kỳ vẫn bỏ ngoài tai lời nói của Chính Mẫn, tiếp tục đưa thêm ngón tay vào nới lỏng nơi mật huyệt. Ngón tay di chuyển loạn xạ bên trong, hậu huyệt kia lại tham lam cắn chặt lấy những ngón tay của Tại Kỳ. Tại Kỳ biết là Chính Mẫn sẽ không từ chối mình mà, làm xong tiền hí liền rút tay ra, đem tiểu huynh đệ của mình sau lớp quần giải phóng ra ngoài. Cự vật của thanh niên dâng trào sức sống, nhảy ra ngoài trông rất đáng sợ. Chính Mẫn dùng chân cản Tại Kỳ, một mực van xin.

- Không, không được, chỗ đó không phải đề làm như thế...

Lúc này, Tại Kỳ không còn nghe rõ những gì Chính Mẫn nói nữa, tìиɧ ɖu͙© dường như đã lấy đi hết lí trí của Tại Kỳ. Tại Kỳ nhấc chân của Chính Mẫn đặt lên vai mình, dùng một nhịp tiến vào bên trong, hậu huyệt nhỏ bé đang thương lại ra sức mà cắn chặt lấy cự vật của Tại Kỳ. Chính Mẫn mặt mày tái mét, kêu ra thảm thiết.

- Không...đau...ưʍ...đau lắm...

Tại Kỳ bên dưới liên tục trửa sáp, khoảng không gian ấm nóng bên trong như muốn bức Tại Kỳ đến phát điên. Điều này làm thanh niên sướиɠ không tả nổi. Tại Kỳ cứ liên tục ra vào, mặc cho Chính Mẫn cầu xin hết lời. Chính Mẫn bị đặt dưới thân mà hành hạ, khổ tâm rên lên.

- Đừng...ưʍ...em không chịu nổi...ahaaa~...ưm ưʍ.... agrhhh...

Tại Kỳ nghe thấy tiếng rên của Chính Mẫn bắt đầu thay đổi, biết nằng đã động đến điểm khoái lạc bên trong, lúc này Tại Kỳ mới tăng tốc độ di chuyển, chỗ giao hợp của hai người dường như bị phỏng vì nhiệt độ cao.

- A...a.... Tại Kỳ... Tại Kỳ....em... ưʍ....hmm...kkk...

- Anh làm em có sướиɠ không? Hả.

Tại Kỳ vừa điên cuồng trừu sáp, bàn tay lại tiếp tục vân vê đầu ngực nhạy cảm của Chính Mẫn. Chính Mẫn bị nhấn chìm trong sự hoan lạc nên không trả lời câu hỏi của Tại Kỳ. Tại Kỳ không nhận được sự phối hợp, cậu ngừng không luân động và hỏi lại lần nữa.

- Anh làm em có sướиɠ không? Hửm?

- Sướиɠ...sướиɠ lắm... Tại Kỳ...mau...mau cho em...

- Cho em cái gì nào?

- Dươиɠ ѵậŧ... dươиɠ ѵậŧ của Tại Kỳ... đi vào trong em đi...aaa~...

Chính Mẫn càng ngày càng trở lên dâʍ đãиɠ, cậu bé tự động xoay người lại, chổng mông về phía hạ thân của Tại Kỳ, hai tay nắm chặt lấy gối, chờ đợi sự trừu sáp từ tối phương. Tại Kỳ cũng không để Chính Mẫn phải chờ lâu, cậu lập tức sát nhập, kɧoáı ©ảʍ lần nữa tìm đến với cả hai.

- Tại Kỳ... Tại Kỳ... vào sâu trong em... vào sâu nữa đi...

Tại Kỳ nhếch mép, thỏa mãn yêu cầu của Chính Mẫn, cậu ấn một cái, toàn bộ chiều dài của dươиɠ ѵậŧ đi hết vào trong hậu huyệt, Chính Mẫn biết mình đã yêu cầu sai rồi, cậu rêи ɾỉ.

- Không, sâu quá rồi... vào đến ruột mất... không...

- Gọi tên anh, mau.

Tại Kỳ không đáp ứng yêu cầu sẽ ra ngoài một chút của Chính Mẫn, thanh niên mười tám tuổi sức khỏe tràn đầy điên cuồng đâm sâu vào cơ thể đối phương.

- Uưʍ...ahum....a...a..a....ưʍ...Tại Kỳ... Tại Kỳ... a... làm em... Tại Kỳ... huhu... a ...a...aaaaa~

- Rên lớn lên, rên nữa cho anh nghe.

Tại Kỳ đưa ra yêu cầu hết sức biếи ŧɦái, thế mà Chính Mẫn cũng có thể nghe theo được. Miệng bên dưới ra sức thít chặt thịt heo hổng của Tại Kỳ, miệng bên trên lại phát ra những tiếng vô cùng dâʍ đãиɠ.

- Làm chết em đi...Tại Kỳ... Tại Kỳ...đâm nữa, đâm nữa vào...

- Hư hỏng, không ngờ em lại dâʍ đãиɠ đến như vậy.

Tại Kỳ dùng tay đánh cho đến sưng đỏ mông của Chính Mẫn. Chính Mẫn bị cảm giác đau cùng sự kí©h thí©ɧ tự hậu huyệt quấn lấy cơ thể, kêu rên càng lớn hơn.

- Arghhhhh.... ưʍ....kkk..á...a..a..arghh ... Tại Kỳ...em yêu anh...em yêu anh... Tại Kỳ... em yêu anh... Chính Mẫn muốn để anh làm cả đời... Tại Kỳ...

- Hả, em nói sao?

Tại Kỳ đang đến đoạn cao trào, nhưng sau khi nghe câu nói của Chính Mẫn, cậu lập tức ngừng lại. Chính Mẫn nói yêu cậu, là yêu cậu. Chính Mẫn ngại quá, mặt đỏ bừng lên, cậu ấp a ấp úng đáp lại.

- Chính Mẫn... Chính Mẫn ...yêu...

Tại Kỳ không đợi cậu nói hết, hạnh phúc lao đến lao thật nhanh đến quấn lấy đôi môi của cậu. Tại Kỳ muốn có tất cả của Chính Mẫn, tất cả. Tại Kỳ đưa lưỡi rà soát khắp khoang miệng, lần từng chân răng của Chính Mẫn. Chính Mẫn cũng nhiệt tình phối hợp, hai thân thể như hòa vào làm một, ngập tràn trong hạnh phúc.

- Ủa quái lạ nhỉ? Sao không gọi được cho Chính Mẫn vậy?

Điền Chính Quốc sau khi nghe tiếng tút tú phát ra từ điện thoại, hắn nhăn nhó thông báo cho mọi người biết. Chí Mẫn thì đang lo sợ hai đứa nhỏ ở nhà không biết có xảy ra chuyện gì không? Doãn Kỳ cũng đang trong tình trạng tương tự. Cứ tưởng sẽ dành được bất ngờ cho thằng bé, ai ngờ lại rắc rối như thế. Thế là cả ba gia đình quyết định trở về nhà tìm Tại Kỳ và Chính Mẫn.

Điều đầu tiên bất ngờ là, khi họ về đến nhà đập vào mắt chính là chiếc quần và đôi dép lê ban sáng Chính Mẫn mặc sang đây. Chí Mẫn sợ hãi, cứ ngỡ Chính Mẫn đã gặp chuyện rồi. Mọi người tản ra khắp nhà tìm hai đứa trẻ.

Điều thứ hai bất ngờ là, khi tìm ở tầng dưới và ngoài sân không thấy, tất cả mọi người cùng nhau lên trên tầng tìm. Ai ngờ trước cửa phòng của Tại Kỳ lại là chiếc qυầи ɭóŧ hình chú gà dễ thương của Chính Mẫn. Chí Mẫn càng sợ hãi hơn, hai vai run lên bần bật, chỉ sợ những điều Chính Quốc đã làm với cậu sẽ xảy ra với Chính Mẫn.

Điều thứ ba bất ngờ, khi Doãn Kỳ mở cửa phòng của Tại Kỳ, đập vào mắt chính là quần áo của Tại Kỳ la liệt dưới đất, chiếc áo phông, cái quần short, và cả qυầи ɭóŧ nhãn hiệu C.A nữa.

Điều thứ tư bất ngờ, khi mọi người ngó đầu vào trong phòng, còn Doãn Kỳ thì ngước mắt nhìn đến giường ngủ của Tại Kỳ, phát hiện hai tiểu hài tử đang ôm nhau ngủ say xưa. Chính Mẫn nằm úp lên người Tại Kỳ. Doãn Kỳ trong đầu bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ lung tung, nhỡ Tại Kỳ với Chính Mẫn ngủ với nhau thật thì sao? Nếu là như thế, y chỉ mong sao cho Tại Kỳ là...công.

Điều thứ năm bất ngờ, khi Doãn Kỳ khẽ kéo nhẹ tấm chăn trên người hai chúng nó ra để xác minh, y thở phào nhẹ nhõm. ""Cái ấy"" của Tại Kỳ vẫn nằm bên trong Chính Mẫn, con của y là công, may quá. Kim Tại Hưởng bất lực ôm trán, ái ngại không dám nhìn Chính Quốc và Chí Mẫn. Chính Quốc lại nhanh tay bịt mắt Mao Hiền và Thạc Mẫn lại, chính mình cũng quay đi, không dám nhìn cảnh ấy. Trong đầu Chí Mẫn thì hoang mang, chuyện gì vậy, Chính Mẫn tự nguyện hay bị cưỡng ép vậy, tôi là ai, đây là đâu?

Quốc Chí nhăn trán nhìn cảnh tượng trước mặt một chút, đẩy gọng kính đầy thần thái bác học mà phụt ra một câu.

- Chúc mừng, con trai của hai người đã bị mất trinh.

-...

- Và nó còn là thụ nữa.

Đúng lúc đó, Tại Kỳ và Chính Mẫn tỉnh dậy, nhìn thấy mọi người ở xung quanh, gãi đầu cười trông rất khổ.

...

Đến đây là hết rồi, cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện của mình suốt thời gian qua.