Chương 1: Người đàn ông vô tình ích kỷ của thập niên 90 (1)

"Này, cô có nghe nói gì chưa? Cái tên Quý Hoài kia ném Ngải Xảo một mình ở nhà ga, rồi mang theo tiền bỏ trốn rồi."

"Tôi biết, vẫn là Phương Lan đi đón cô ấy về, còn mấy người đồng hương thì đang lo kiếm tiền cho cô ấy về nhà phá thai đấy."

"Cô ấy sắp sinh rồi đúng không? Thằng đàn ông này phải nhẫn tâm đến mức độ nào, mới có thể làm ra việc như vậy cơ chứ? Lừa sạch tiền của cô ấy, thậm chí ngay cả mấy đồng tiền xe cũng không để lại cho cô ấy."

. . .

Đây là một nhà máy gia công quần bò nằm ở thành phố biển. Vào những năm 90, với tư cách là đặc khu kinh tế, nơi này là thành phố có tốc độ phát triển nhanh nhất cả nước.

Công nhân từ cả nước đổ về đây để tìm kiếm cơ hội đổi đời, mấy nữ công nhân đang bận rộn trên dây chuyền lắp ráp, nhân tiện thảo luận về những chuyện phiếm lớn gần đây.

Lúc này.

Phòng ngủ của nữ công nhân trên tầng 3 của nhà máy.

Một phòng ngủ dành cho tám người ở và nhà vệ sinh công cộng ở mỗi tầng.

"Phương Lan, tôi rất thông cảm với Ngải Xảo, thế nhưng tôi lại không có nhiều tiền để cho cô ấy như vậy, lúc trước chúng ta đều đã nói với cô ấy rồi, Quý Hoài không phải thứ gì tốt, nhưng cô ấy có nghe đâu."

Người nói chuyện có mái tóc quăn sành điệu, đùi thô, bắp chân cường tráng, cánh tay cũng lớn, làn da đen còn có đốm nám, đang ăn xoài chua, "Giờ thì tốt rồi, người cũng chạy rồi. Cô ấy còn tin lời gã là đi mua vé xe lửa, đây rõ ràng là âm mưu đã được lên kế hoạch tốt."

"Thu Hương, đừng nói nữa." Phương Lan nháy mắt với cô ta, lo lắng nhìn Ngải Xảo đang ngồi trên giường của mình.

Cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, bụng nhô cao, đang cúi thấp đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, tay đặt ở bên cạnh đang xiết chặt góc áo, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, mím mím môi không còn chút huyết sắc.

Cô không phản bác, bởi vì lời cô ta nói đều đúng.

Quý Hoài nói sẽ mang cô về nhà, cho nên hai người đã đến nhà ga. Anh nói có quá nhiều người xếp hàng mua vé, sợ đυ.ng đến cô, nên đã để cô đứng yên tại chỗ chờ.

Kết quả anh mang theo tất cả tiền, đồ quý giá mà họ có, rồi mất tích.

Cô chỉ biết anh là người nhà họ Quý ở Diêm Thành, nhưng cô không có số điện thoại, không có bất kỳ phương thức liên lạc nào, thậm chí cô còn không biết những thông tin anh nói là thật hay giả.

Hà Thu Hương không nói tiếp nữa, nhưng sắc mặt chẳng những không thấy thông cảm, mà còn có vẻ hả hê.

"Đều là đồng hương cùng làm công, nếu chúng ta không giúp Ngải Xảo, thì làm sao cô ấy có thể trở về được? Cô ấy nên làm cái gì bây giờ?" Phương Lan nói xong thì nhìn nhìn người ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Phương Lan vẫn còn nhớ rõ khi mình đến nhà ga, Ngải Xảo vẫn đứng nguyên chỗ đó với vẻ mặt mờ mịt, giống như vừa nhận phải đả kích cực lớn, thân thể lung lay như sắp đổ, trạng thái tinh thần cũng không ổn, hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cố nén lại.

"Một tháng tôi giữ lại cho mình có một nửa, còn lại đều gửi hết về nhà, tôi thực sự là không có tiền." Hà Thu Hương thể hiện vô cùng bất đắc dĩ, mà càng lúc càng nói to hơn, "Tôi cũng muốn giúp cô ấy, cũng muốn cho cô ấy mượn tiền để về nhà, để cho cô ấy nạo thai, nhưng mà tôi không có tiền, dù gì đó cũng là một món tiền lớn, tốt hơn là nên đi báo cảnh sát."

"Để cho cảnh sát đi bắt Quý Hoài, để cho gã đưa tiền, đây là con của gã, gã không thể chối bỏ, nếu không, tại sao lúc trước lại không phá? Còn nói muốn đưa về nhà để tổ chức hôn lễ, đây không phải là lừa đảo sao?"

Nghe thấy thế, bả vai Ngải Xảo run lên nhè nhẹ, cảm xúc càng ngày càng không khống chế được, gục đầu xuống thật sâu.

"Được rồi, cô không có thì thôi." Phương Lan hít sâu một hơi, "Thôi, tôi sẽ nghĩ cách."

Chi phí đi lại gần 400 đồng, tiền lương một tháng của các cô chỉ tầm 318 đồng, cho nên đây là một khoản tiền lớn.

"Tôi sẽ cho cô 30 đồng, dầu gì cũng đều là người làm cùng nhau, tôi cũng không thể chịu được nếu cô quá thảm, trên người tôi hiện không mang theo tiền, để tôi quay về lấy cho cô."

Hà Thu Hương nói xong, thì đứng dậy.

Thái độ đó, đến cả Phương Lan cũng không nhịn được, nhưng Ngải Xảo lại nói, "Cảm ơn, tôi sẽ trả cô cả tiền lãi."

Giọng nói của cô vừa yếu ớt, lại vô lực.

Hà Thu Hương khoát tay, nói xong thì đi ra cửa.

Cô ta vừa đi, Phương Lan nhìn Ngải Xảo, hai mắt không khỏi đỏ lên, "Mình cũng tiết kiệm được ít tiền, nhưng mà chỉ có hơn 200 đồng, nếu đủ, thì đã không cần phải đi tìm cô ta rồi."

Trước đây, Hà Thu Hương có ý với Quý Hoài, nhưng anh ta và Ngải Xảo đã ở bên nhau một thời gian dài, cho nên bây giờ được thể càng chế giễu.

"Không sao, mình sẽ trả cho cô ta." Ngải Xảo ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười mất tự nhiên.

Ngải Xảo tính tình quật cường, hiện tại chỉ sợ cũng là đang chịu đựng, nghĩ đến đó Phương Lan càng cảm thấy đau lòng, nhìn bụng của cô ấy, tràn đầy phiền muộn, "Sau khi về thì cậu tính sao? Em bé cũng sắp sinh ra rồi."

Ngải Xảo nhìn qua bụng, rồi khẽ ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, giọng nói nghẹn ngào, từng chữ nói ra đều vô cùng nặng nề, "Mình chỉ có thể phá thai."

Cha và mẹ kế ép cô lập gia đình để lấy được lễ hỏi, cô lén lút tiết kiệm một khoản tiền, đi theo Phương Lan trốn đến thành phố lớn, vốn tưởng rằng cho dù có tồi tệ đến đâu thì cô cũng cắn răng ở lại đây mà kiếm sống, nhưng không ngờ rằng bị vận mệnh trêu đùa.

Ngực của Phương Lan giống như có tảng đá đè lên, há miệng nhưng không thể thốt lên lời an ủi nào, cũng không đưa ra được kiến nghị gì có ích.

"Mình không hề muốn." Cô gắng gượng kìm nén tâm tình như nước thủy triều của mình, ánh mắt lấp lánh nước mắt, "Nhưng mà Phương Lan à, mình không còn lối thoát, mình không biết phải làm sao bây giờ, không có tiền, mình không nuôi nổi nó. . . Ngay cả chính mình, mình còn không nuôi nổi."

Cô nói xong lời cuối cùng, thì giọng nói cũng run lên dữ dội.

Nước mắt của Ngải Xảo không rơi xuống, nhưng Phương Lan lại nắm chặt tay cô, khóc rống lên.

Phụ nữ có thai sắp sinh, còn có thể làm cái gì đây? Ngay cả tiền về nhà cũng không có, mà cho dù là có đủ tiền về nhà, thì về sau phải nên làm cái gì bây giờ?

"Quý Hoài đúng là đồ không có nhân tính, tại sao gã ta lại có thể sắt đá như vậy? Sao có thể đối xử với cậu như vậy? Loại người này sau khi chết phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục! Gã ta nhất định sẽ xuống địa ngục!" Phương Lan nguyền rủa, rồi lại bất lực vươn tay lau đi nước mắt.

Các cô dốc sức liều mạng ra thành phố làm công, bôn ba xa xứ, cũng chính là vì muốn thay đổi vận mệnh của mình. Ở trong khe núi nhỏ đó, chỉ có gả người sinh con, cuộc sống trôi qua vô cùng nghèo khổ.

Mẹ của Ngải Xảo đã chết khi cô ấy mới mười lăm tuổi, cha thì tái giá, ép cô ấy phải cầm lấy sinh lễ, cô ấy cố lấy dũng khí trốn thoát, cố gắng để thay đổi vận mệnh của mình như vậy.

Cần cù chăm chỉ, nhưng tại sao ông trời lại không công bằng như vậy?

Ngải Xảo nghe Phương Lan mắng chửi, cảm xúc cũng dần dần hồi phục, mà trái tim nhiệt tình nóng bỏng, cũng dần dần chìm xuống, từ từ lạnh đi.

So với tuyệt vọng cuồng loạn, cô đã rơi vào bóng tối vô tận, đôi mắt mất đi ánh sáng và trở nên ảm đạm.

Giống như là bị rút hết sức lực, chỉ còn lại một hơi tàn.

Cảm giác này, so với chết còn khó chịu hơn.

Dưới lầu.

Hà Thu Hương lắc mông đi vào, nữ công nhân trong phòng ngủ dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hỏi cô ta, "A Hương, đồng hương của cô thế nào rồi?"

Hà Thu Hương hóp miệng, có chút bất mãn, "Còn có thể sao chứ? Tôi đang quay về lấy tiền cho cô ta đây, đã đến như vậy rồi còn không cho tôi nói cô ta, đầu óc cô ta bị hỏng rồi."

Cô ta vừa nói, vừa õng ẹo trở về giường của mình. Cô ta vừa tìm tiền để ở đầu giường, vừa lẩm bẩm trong miệng, "Nếu không phải thấy tội nghiệp cô ta, thì tôi mới không cho mượn đâu

"Tôi thấy tốt nhất cô đừng có cho mượn, cho cô ta mượn cũng không trả nổi đâu, chả khác gì đưa không cho cô ta. Ai bảo cô ta thấy đàn ông thì như thấy miếng mồi ngon mà lao tới. Quý Hoài trông khá đẹp trai, có dính vào thì cũng không tệ đâu." Một nữ công nhân khác vừa nói xong, thì che miệng cười trộm.

Lời nói giễu cợt không ngừng được nói ra, dù sao người xem náo nhiệt thì xưa nay không ngại làm to chuyện.

Hà Thu Hương lấy tiền ra, "Được rồi, đều là người cùng làm, tôi cũng không muốn nhìn cô ta ôm bụng to mà chết đói."

"Thì do, người ta thích đàn ông mà."

"Tôi thấy đúng là đáng đời."

. . .

Nơi có nhiều nữ công nhân thì ác ý chỉ có nhiều thêm chứ không có ít đi. Hà Thu Hương nhìn tình cảnh khốn khổ của Ngải Xảo, thì trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Vốn còn một chút nữa cô ta đã cặp được với Quý Hoài rồi, nhưng nửa đường lại nhảy ra một Ngải Xảo, thật sự khiến cô ta tức điên.

Sau khi tìm được tiền, Hà Thu Hương cầm tiền đi lên lầu.

Tiến vào phòng ngủ, cô ta đi qua ném tiền lên trên giường, nói thêm một câu, "Mặc dù không biết khi nào cô mới có tiền trả lại, nhưng nếu có tiền, thì tính theo tiền lãi cô đã nói, sẽ là 40 đồng." Hà Thu Hương nói xong, còn muốn giả vờ giả vịt nói, "Thông cảm cho cô là một chuyện, vay tiền trả nợ lại là chuyện khác, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, chờ đến lúc tôi về nhà ăn Tết thì trả lại là được."

Hai nhà cách nhau không xa, cô ta biết Ngải Xảo tính tình hiếu thắng, coi trọng thanh danh, cho nên không sợ Ngải Xảo không trả.

Nếu dám không trả, cô ta sẽ để cho mẹ cô ta đi đòi, lúc đó sẽ có thể bôi đen thanh danh của đối phương!

"Đợi cô trở lại vào đầu năm, tôi sẽ trả lại cho cô." Ngải Xảo gật đầu, trong tay nắm chặt lấy ba mươi đồng, đáy lòng chua xót, cô làm sao không ra được sự bố thí trong lời nói của đối phương?

Nhưng lúc này, cô làm gì còn tôn nghiêm?

Phương Lan không nhịn được, "Tại sao phải trả 40 đồng? Ngải Xảo trở về còn phải chăm sóc bản thân, làm sao cô có thể như vậy chứ?"

Ở quê, tiền lương một tháng chỉ tầm năm, sáu mươi đồng, vì vậy để trả tiền chắc chắn cô ấy phải sớm đi tối về.

Làm sao cơ thể có thể chịu được?

"Tôi cho cô ta mượn lại thành sai sao? Là tự cô ta nói muốn trả lãi, nếu không được, tôi không cho mượn là được? Tôi còn muốn gửi tiền về nhà đây." Nói xong Hà Thu Hương liền không nể mặt, làm động tác muốn cướp từ trên tay Ngải Xảo về.

Mấy người các cô đã cãi nhau tách ra từ lâu, nếu không phải muốn nhìn thấy chuyện cười của Ngải Xảo, thì cô ta cũng sẽ không tới.

"Tôi sẽ trả cho cô." Ngải Xảo liền vội mở miệng cam đoan.

"Thật giống như tôi được lợi không bằng, tôi không muốn cho mượn nữa, trả lại tiền cho tôi, thật là làm tôi tức chết mà." Hà Thu Hương tiếp tục giật lại từ trong tay Ngải Xảo.

Hóng chuyện cũng hóng đủ rồi, có quỷ mới biết được cô ta có tiền trả lại hay không? Nhân cơ hội này mà cầm số tiền định cho mượn này về.

Ngải Xảo nắm chặt, không ngừng cam đoan, "Thu Hương, sẽ không có chuyện tôi không trả cho cô."

Cô đang rất thiếu tiền.

"Thu Hương, đừng ầm ĩ nữa, tôi nói sai rồi, cô đừng nóng giận." Phương Lan cũng ngăn lại, liên tục nói xin lỗi cô ta, dù chỉ là thêm có ba mươi đồng, nhưng tình cảnh hiện tại của Ngải Xảo cũng sẽ khá hơn một chút.

"Ai ầm ĩ hả?" Hà Thu Hương vẫn đang trên đà, nên hướng về phía Ngải Xảo mắng một câu, "Bản thân mình không nhịn được mới có thai, tôi vốn không trông chờ vào cô có thể trả tôi tiền, đời này của cô coi như đã bị hủy hoại, bây giờ về quê thì tất cả mọi người đều biết cô phá thai, cô còn gả ra ngoài được chắc?"

Trong thời đại phong kiến, thanh danh của người phụ nữ càng đặc biệt quan trọng.

Giọng điệu của cô ta vô cùng chói tai, đến cả Phương Lan cũng muốn nổi trận lôi đình, nhưng thấy Ngải Xảo thoáng cái đã buông tay, giống như vừa nhận lấy đả kích cực lớn, thân thể đột nhiên cứng đờ, nước mắt ào ào tuôn ra giống như vỡ đê, thoáng một cái đã bật khóc thành tiếng.

Hà Thu Hương mạnh mẽ đẩy tay cô ra, giật tiền về, nhìn Ngải Xảo không ngừng rơi lệ, đáy lòng không hiểu sao lại có chút khoái trá.

Khóc được là tốt rồi.

Từ đêm qua trở về, cô chưa từng khóc, đã thảm như vậy rồi, còn làm ra vẻ kiên cường cho ai xem? Khóc lên cũng sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn.

"Ngải Xảo. . ." Phương Lan cũng luống cuống, vươn tay muốn ôm cô, nức nở nói, "Không có chuyện gì, mình sẽ đi mượn giúp cậu, mình giúp cậu mà. . ."

"Không ai cho cô ta mượn đâu." Hà Thu Hương vẫn còn đổ thêm dầu vào lửa.

Tiếng khóc của Ngải Xảo nghe rất thảm thương, mặt đầy nước mắt, đôi mắt vẫn nhìn phía trước.

Hà Thu Hương cảm thấy có điều gì đó không ổn, theo ánh mắt của cô mà quay người nhìn lại, đồng tử của cô ta mạnh mẽ co rụt lại.

Người đứng ở cửa ra cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngải Xảo đang ở trên giường, đôi mắt tràn đầy tơ máu, đầu tóc rối bời, râu mọc lún phún, khuôn mặt phờ phạc, quần áo nhăn nhúm.

Hơn nữa lửa giận không nhỏ, trên trán nổi đầy gân xanh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quý đệ đệ tới báo cáo (~ ̄▽ ̄ )~