Chương 2: Người đàn ông vô tình ích kỷ của thập niên 90 (2)

"Quý Hoài?" Phương Lan cũng nhìn thấy người tới, sau khi giật mình một cái thì lập tức hoàn hồn, bờ môi mấp máy, nói ra cái tên này.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta đã nhẫn tâm vứt bỏ Ngải Xảo, rồi bỏ trốn mất dạng rồi.

Vì vậy khi anh ta đột nhiên xuất hiện như vậy, đã khiến cho mọi người ở đây giật mình hốt hoảng.

"Đến đây." Quý Hoài hít sâu một hơi, rõ ràng là đang đè lại cơn giận của mình, giọng nói hơi khàn, "Chúng ta đi về thôi."

Không nói còn tốt, vừa nói, Ngải Xảo càng khóc dữ dội hơn, đến mức thở không ra hơi. Cô còn đang có thai, nên càng khiến mọi người thêm lo lắng.

Tất cả sự quật cường, đều được thể hiện rõ.

Cô không biết bước tiếp theo mình phải làm cái gì, mình và đứa bé này nên đi con đường nào.

Thậm chí ngay cả cái chết cô cũng đã từng nghĩ tới.

"Anh quát cái gì mà quát?" Phương Lan đã sớm nhìn Quý Hoài không vừa mắt, mắng to, "Anh cứ vứt cậu ấy một mình một người như thế ở nhà ga, anh không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Hôm qua cậu ấy bất lực như thế nào anh có biết không hả?"

"Còn muốn lý luận? Anh có xứng là một người đàn ông không hả?"

. . .

Phương Lan không kiêng nể gì, mắng Quý Hoài xơi xơi, mà Quý Hoài lại là người đặc biệt sĩ diện, cho nên sắc mặt anh ta càng lúc càng khó chịu.

"Xảo Xảo, em tới đây." Quý Hoài không để ý tới Phương Lan, lần nữa hướng về phía Ngải Xảo mở miệng, lần này lời nói ra nhẹ nhàng hơn một chút.

"Này, anh còn chưa nói rõ hôm qua là anh đi đâu làm gì? Còn đồ đâu?" Phương Lan không có bỏ qua cho anh ta, tiếp tục ép hỏi.

Cái gã Quý Hoài này không phải là người tốt gì, sợ cô nói điều không hay với Ngải Xảo, cho nên gã ta vẫn luôn ngăn cản hai người qua lại.

Lừa tiền lừa sắc, khua môi múa mép, nhân phẩm xấu xa.

"Chuyện của chúng ta, lúc nào đến lượt cô chen miệng vào? Cô quản được sao?" Quý Hoài tức giận hét lên, ngực phập phồng kịch liệt, "Cô còn đưa người về giấu đi, làm tôi tìm cả đêm, suýt chút nữa đã báo cảnh sát."

"Tôi còn chưa tính sổ với cô thì thôi, tốt nhất là cô câm miệng cho tôi!"

Anh ta vô cùng tức giận, đang trên đà bộc phát.

Phương Lan thật sự bị dọa sợ. Ngải Xảo từ trên giường bước xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, nức nở hỏi, "Anh đã đi đâu?"

Anh ta thoáng thay đổi, ánh mắt lập lóe, cứng rắn trả lời một câu, "Dù sao cũng không có vứt bỏ em, về rồi sẽ nói cho em nghe."

"Được." Cô khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục nói tiếp, "Không liên quan đến Phương Lan, là em gọi cô ấy tới đón em, bởi vì anh mất tích."

Cô cũng không muốn ép hỏi anh ở chỗ này, để tránh bị người khác cười chê.

"Đúng vậy, những đồng hương như chúng ta còn đang chuẩn bị gom tiền cho Ngải Xảo có thể về quê. Cô ta không tìm thấy anh, nên chuẩn bị về quê để phá thai đấy." Hà Thu Hương sau khi bình tĩnh lại, thì nửa đùa nửa thật nói.

Trong khi nói, nụ cười cũng đanh lại.

Gã Quý Hoài này không phải đã biến mất rồi sao? Vì sao không vĩnh viễn biến mất chứ?

Vốn tưởng rằng cô ta nói ra những lời này, thì Quý Hoài nhất định sẽ vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng Ngải Xảo là đồ đàn bà nhẫn tâm độc ác, thậm chí còn cãi nhau đòi chia tay.

Nhưng không ngờ, anh ta lại đi thẳng tới, cách cô ta càng lúc càng gần, trong đôi mắt đen kịt thâm thúy ánh lên tia lửa.

"Anh. . Anh. ." Hà Thu Hương run rẩy trong lòng, liên tục lùi về phía sau, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, lại cảm thấy có chút xiêu lòng.

"Ai không biết giữ chừng mực? Ai phá thai? Ai là người không ai muốn?" Thần sắc anh ta lạnh như băng, đáy mắt mang theo hàn ý, "Cái mồm này của cô làm sao cứ hễ mở miệng ra là lại thúi như vậy hả?"

Nghe thấy thế, Hà Thu Hương như hóa đá, sắc mặt có chút méo mó.

Một người phụ nữ bị một người đàn ông chế giễu như vậy, đặc biệt lại là người mà mình để ý, thì mặt mũi thực sự không biết giấu vào đâu.

Không đợi cô ta đáp lời, Quý Hoài đã sải bước tới, trực tiếp vươn tay ra kéo lấy Ngải Xảo. Lúc đi ngang qua Hà Thu Hương còn liếc xéo cô ta, lạnh lẽo nói, "Cầm có chút tiền đã muốn vũ nhục ai? Nhân phẩm này của cô, đến đàn ông bị mù cả hai mắt cũng không thèm. Người nào mà cưới cô, thì chắc tổ tiên mười tám đời của người đó mỗi ngày đều đã làm chuyện gϊếŧ người phóng hỏa mất?"

Lời còn chưa dứt, đã lôi kéo Ngải Xảo rời khỏi đó.

Hà Thu Hương sắc mặt trắng bệch, tức giận đến mức cái mũi cũng muốn lệch sang một bên.

Thời đại này, hai mươi mấy tuổi còn chưa lập gia đình đã được cho là gái già quá lứa. Quý Hoài nói cô ta không gả đi được, chính là lời nguyền rủa ác độc nhất, cô ta sẽ trở thành chuyện cười trong vòng mười tám dặm xung quanh, sợ rằng mẹ cô ta sẽ phải đánh gãy chân của cô ta mất.

Cô ta nhìn Phương Lan, để vớt lại thể diện, cô ta nghẹn mãi mới ra một câu, "Cho dù không lấy chồng, thì tôi cũng sẽ không gả cho thằng đàn ông như anh ta!"

Phương Lan: ". . ."

Không phải cô muốn đả kích, mà thực sự Quý Hoài cũng coi như tuấn tú, mà Hà Thu Hương thì đùi to eo thô, da đen xỉn màu, trên mặt còn có rất nhiều vết rỗ, anh ta thật sự chướng mắt đấy.

*

Dưới lầu.

Giờ là lúc giao ca, nên có mấy công nhân đang đi bộ về từ nhà máy.

Có mấy người chia thành từng nhóm đang tiến lên phía trước.

"Đây không phải là Quý Hoài sao? Hóa ra anh ta không có bỏ trốn." Một nữ công nhân trong số đó nhìn bóng dáng phía trước, vẻ mặt nghi hoặc.

Mấy nữ công nhân bên người cô ta cũng quay đầu nhìn sang.

Quý Hoài đang ôm vai Ngải Xảo, ôm cô vào trong ngực, mà cô thì cúi đầu, cũng không nói lời nào, cả hai đang đi thẳng về phía trước.

"Tối qua, Hà Thu Hương còn nói Ngải Xảo phải về phá thai, Quý Hoài đã lừa hết tiền của cô ấy."

Nữ công nhân đi theo bên cạnh cười nói, "Hà Thu Hương nói mà các cô cũng tin? Hai người yêu nhau cãi nhau không phải là chuyện rất bình thường? Ồn ào chia tay rồi lại quay lại thôi."

"Cũng đúng."

. . .

Tin đồn giật gân được bàn tán lúc ban sáng, giờ lại biến thành Hà Thu Hương nói năng bậy bạ, nói lung tung, còn tưởng rằng mình đã nghe được một chuyện kinh thiên động địa, nào ngờ hóa ra chỉ là tin đồn thất thiệt.

Khi hai người đi ngang qua, một nữ công trong số đó còn xông tới chỗ Quý Hoài hỏi, "Anh không làm việc trong nhà máy nữa à?"

Nghe Hà Thu Hương nói anh ta xin thôi việc là vì muốn bỏ trốn, anh ta đã sớm tính toán làm sao để vứt bỏ Ngải Xảo để có thể bỏ trốn thành công.

Quý Hoài gật đầu, lên tiếng nói, "Tiền lương quá thấp, Ngải Xảo sắp sinh rồi, tôi định tìm việc khác để làm, nếu không thì không nuôi nổi cả nhà."

Lúc anh ta nói chuyện, tay vẫn còn đặt trên vai người phụ nữ bên cạnh, giống như trong quá khứ, động tác thân mật. Người ngoài nhìn vào thì giống như hiểu lầm đã được hóa giải, mối quan hệ cũng được khôi phục lại như trước.

"Đúng là người sắp làm cha có khác" mấy cô cười trêu ghẹo, rồi lại hỏi, "Nghe nói anh chuẩn bị đưa Ngải Xảo về nhà?"

Tin đồn trong miệng Hà Thu Hương nào biết được thật giả?

Đã gặp được người trong cuộc, thì trực tiếp hỏi không phải là tốt hơn sao.

"Năm nay vốn chúng tôi đã chuẩn bị trở về, nhưng lại phát sinh một chút chuyện. Cho nên trước mắt vẫn chưa quay về vội, mà tiết kiệm một chút lộ phí để nuôi con." Quý Hoài cũng không che giấu, mà lại tiếp tục nói, "Sang năm kiếm được tiền, lúc đó muốn về lúc nào thì liền trở về lúc ấy."

Cách nói chuyện vẫn nhẹ nhàng như trước.

Mấy người khẽ gật đầu, tùy ý nói thêm đôi câu, rồi rời khỏi.

Sau khi đi lên phía trước vài bước, một nữ công nhân trong đó quay đầu lại nhìn nhìn hai người, "Quý Hoài nhìn cũng không tệ, nhưng nếu tôi có gương mặt và dáng người như Ngải Xảo, thì tôi cũng sẽ không mang thai với anh ta."

"Sẽ tìm một kẻ có tiền đúng không?" Có người tiếp lời.

"Cũng không hẳn, để tôi nói cho các cô nghe." Nữ công nhân kia hạ giọng, thần thần bí bí nói, "Trương Lăng gian díu với quản đốc nhà máy, sắp sửa được thăng thành nhóm trưởng, tiền lương nhiều hơn so với chúng ta tận 150 đồng."

Đây là tương đương với nửa lương của họ, thật khiến cho người khác sinh lòng ghen ghét mà.

"Ngải Xảo đẹp hơn Trương Lăng nhiều, nhưng so việc gả cho người ta làm vợ với việc trở thành tình nhân không ra sáng, thì rốt cuộc cũng không giống nhau. Mặc dù Quý Hoài không phải là người quá thật thà, nhưng sau khi có vợ con nhỡ đâu sẽ thay đổi, không thấy anh ta nói muốn đi kiếm tiền, còn muốn tiết kiệm tiền đấy sao?"

"Có người sống cùng cả đời là tốt rồi, chúng ta cũng không phải số đại phú đại quý gì cho kham. Vợ của quản đốc cũng không phải người đơn giản, vạn nhất bị bắt được, lỡ đâu đến cả việc cũng bị mất."

"Đúng."

. . .

Một đám người tiếp tục bàn tán. Trước kia còn cảm thấy có chút tiếc cho Ngải Xảo, hiện tại lại cảm thấy xem ra cũng không tệ lắm, tối thiểu người ta sắp sửa thành gia lập thất, cuộc sống ổn định. Nhìn biểu hiện của Quý Hoài thì cũng có vẻ coi trọng cô ấy, lại chịu đổi việc làm để kiếm thêm tiền, không giống với các cô, vẫn còn làm việc ở dây chuyền sản xuất của nhà máy, mỗi tháng gửi tiền về nhà.

Tương lai mờ mịt.