Chương 6: Người đàn ông ích kỷ vô tình của thập kỷ 90 (6)

Gần đây công việc của Quý Hoài rất bận rộn, đi sớm về muộn.

Nhờ mối quan hệ của anh Cường, mà anh từ xúc bùn đất, tạp công biến thành công nhân làm điện nước, đi theo tổ trưởng nhận thầu lắp đặt điện nước.

Vất vả thì vẫn là vất vả, chẳng qua là vất vả từ phơi nắng ngoài trời thành vất vả để lắp đặt dây điện trong nhà.

Tiền lương cũng giống nhau.

Thế nhưng cũng có một điểm tốt, tổ trưởng ký hợp đồng cho các dự án lớn, thường sẽ chướng mắt một số tòa nhà nhỏ hoặc phòng ở, bởi vì tiền kiếm được cũng chỉ đủ ăn.

Những thợ làm việc lâu năm sẽ chướng mắt số tiền này, hơn nữa phần lớn lại là dân bản địa, cho nên cũng không muốn làm thêm giờ vào ban đêm, những công việc lặt vặt này đương nhiên sẽ được anh ôm đồm.

Ban ngày, anh đi theo tổ trưởng điện nước làm việc tại công trường, buổi tối thì dẫn Trương Kỳ đi làm ở một số nhà ở nhỏ tầm một hai tầng.

Đối phương cũng thật sự rất muốn học kỹ thuật, cho nên làm việc hết sức cố gắng, xoay quanh người anh chuyên tâm học tập.

"Rút dây trước."

"Vị trí này lắp công tắc, đổi thành âm tường sẽ đẹp hơn một chút, không cần đi dây điện nổi." Quý Hoài cầm mấy sợi dây điện, giảng giải với Trương Kỳ.

...

Có thể nói là dốc lòng giảng dạy, Trương Kỳ biết ơn anh, còn mang cho anh một con gà mái già nuôi tại nhà tới.

Anh ta nói đây là do vợ anh ta nuôi, muốn mang cho Ngải Xảo bồi bổ cơ thể.

Tối hôm đó, lúc nhìn thấy Quý Hoài xách gà mái trở về, Ngải Xảo đều muốn ngất xỉu, "Con gà ở đâu ra vậy?”

"Ông chủ cho." Anh nói dối, mặt không đổi sắc.

Ngải Xảo biết ban ngày anh đi công trường làm việc, buổi tối còn đi theo một người bản địa học kỹ thuật, làm thợ hồ, nhịn không được nói, "Anh ấy rất tốt bụng.”

Dù sao gà cũng không rẻ.

"Anh ấy nói anh làm việc chăm chỉ, học nhanh, em còn mang thai, hai vợ chồng sống ở chỗ này cũng không dễ dàng gì, để cho em bồi bổ." Anh ném gà sang một góc, "Ngày mai anh sẽ dậy sớm để giúp em gϊếŧ gà, nấu chút canh bồi bổ cơ thể.”

Hai người họ đã mua thêm nồi cơm điện và dụng cụ làm bếp, hiện cô đã tự mình nấu cơm canh, như vậy vừa tiết kiệm được tiền lại đủ chất.

"Có muốn nuôi gà lấy trứng không?" Cô đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

Quý Hoài thoáng một cái liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi trên ghế sô pha, "Em tưởng mình đang sống ở nông thôn à? Có phải còn muốn làm cho một cái chuồng, rồi mua một ít thóc cho nó ăn?”

Ngải Xảo: 囧.

Cô mặc đồ ngủ, đứa bé trong bụng đột nhiên đá cô một cước, bụng nhô lên một cái, vừa vặn bị Quý Hoài nhìn thấy.

Anh đưa tay phủ lên bụng cô, ngữ khí hàm chứa ý cười, "Mẹ con chỉ số thông minh hay bj offline (tắt sóng), đừng học mẹ.”

Anh vừa nói xong, mặt Ngải Xảo nhăn lại, lại "bụp" một tiếng, lần này đá còn rất mạnh.

Thằng bé xấu tính.

"Mẹ con biết sai rồi, đừng bắt nạt mẹ con nữa, con yên tĩnh một chút, cũng nên đi ngủ rồi." Anh lại nhẹ nhàng sờ sờ, "Ba đi tắm đây.”

Anh vừa nói xong, tiểu tử bên trong lập tức không cử động nữa.

Ngải Xảo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đôi khi cô cảm thấy rất thần kỳ, cúi đầu nhìn bụng mình, lặng lẽ thấp giọng mở miệng, "Nghe lời ba con như vậy sao?”

Đợi một hồi lâu, bụng cô vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày thường ầm ĩ đến mức lợi hại, lần này lại thực sự giống như đang ngủ.

Đêm khuya.

Hai người đang nằm trên giường.

Ngải Xảo gối lên vai anh, anh ôm lấy cô từ phía sau, tay kia quấn lấy eo cô, đặt lên bụng nhô lên của cô.

Hiện tại, chuyện mà mỗi ngày anh phải làm là chạm vào bụng cô, và nói một vài câu với bụng cô, lúc rảnh rỗi thì chơi với đứa bé ở bên trong, để nó đá lòng bàn tay của mình, vô cùng kiên nhẫn.

"Em phát hiện anh đã thay đổi." Cô quay đầu lại, mắt hạnh nhìn chằm chằm vào anh.

Cách gần đó, Quý Hoài đều có thể nhìn thấy làn da mịn màng của cô, xác thực là da trắng như tuyết, cảm giác rất tốt, anh giơ tay lên, phủ lên mặt cô, chậm rãi vuốt ve, "Thay đổi thế nào?”

"Trước kia anh không như vậy." Ngải Xảo không nói rất rõ ràng, nói đặt tay lên bụng, "Trước đây, anh không nói chuyện với nó nhiều.”

Mỗi lần anh đều nói, cô là quan trọng nhất, đứa bé là thứ hai, cho nên cơ bản không quan tâm đứa nhỏ.

Khám thai cũng là do cô tự đi.

Lúc đó, cô thấy bất bình vì đứa bé, tốt xấu gì cũng là con của hai người, hiện tại anh lại nhìn, mỗi ngày đều không quên tương tác với đứa bé, ngược lại thấy cô thấy ghen tị.

Phụ nữ chính là không giải thích được như vậy.

"Trước kia không có cảm giác gì, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến sắp gặp mặt nó, anh liền cảm thấy rất thần kỳ." Quý Hoài tiếp tục vuốt mặt cô, đáy mắt mang theo mong ước, "Không biết giống em nhiều hơn một chút, hay giống anh nhiều hơn một chút. ”

"Con trai hay vẫn là con gái."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lại nhuộm lên ý cười, "Anh thích con trai hay là con gái? ”

"Con trai đi." Anh nói.

"Vạn nhất là con gái thì sao?" Cô có chút lo lắng, nói chuyện khí thế cũng yếu đi hai phần, trước kia ông bà đã từng ghét bỏ cô không phải là con trai.

Cô cũng sợ Quý Hoài chán ghét.

"Con trai có thể cùng anh bảo vệ em, nếu là con gái, cũng được, con gái anh cũng rất thích."

"Con gái khẳng định cũng xinh đẹp như em."

Hắn rất biết dỗ dành người khác, miệng giống như bôi mật, phối hợp với bộ da tốt này, lúc nói chuyện, ánh mắt dịu dàng, hiện ra dịu dàng lưu luyến, cực kỳ hấp dẫn.

"Gần đây có phải anh bị rám nắng không?" Ngải Xảo không tự chủ mang theo sự ngây thơ của thiếu nữ.

"Đàn ông không đi làm thì làm cái gì? Dụ dỗ phụ nữ đại gia sao?" Anh nhướng mày hỏi ngược lại, chọc cô cười, nắm lấy tay anh ta và tiếp tục vuốt ve.

"Đúng rồi, em nói gần đây em có mấy đồng hương đến đây làm thuê?" Quý Hoài dường như nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu hỏi cô.

"Ừ, Phương Lan nói, vẫn còn đang tìm việc ở nhà máy." Cô gật đầu.

Quý Hoài: "Công trường đang thiếu người, nếu không để cho các cậu ấy đi đi?”

"Được không? Em đang định đi tìm Phương Lan, có thể hỏi một chút, em trai của cô ấy cũng tới. ”

"Hỏi một chút đi, tối mai không có công việc, tan tầm anh sẽ đi đón em."

...

Ngày hôm sau Ngải Xảo trở về nhà máy, mang theo một túi hoa quả, còn đưa hai mươi đồng cho Phương Lan.

"Mình không cần, đã mua hoa quả rồi thì những thứ khác coi như xong." Phương Lan bất đắc dĩ, đẩy tiền trở về, "Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Ngải Xảo còn có chút băn khoăn, hôm đó cô bảo Phương Lan đi đón cô, cô ấy còn mua cho cô hai bữa cơm, tất cả mọi người đều làm thuê, kiếm tiền cũng không dễ dàng.

Thu nhập gần đây của Quý Hoài cũng không tệ, trong tay cô cũng thoải mái hơn một chút, cho nên mới dám tới tìm cô ấy.

"Đều là đồng hương, cậu và Quý Hoài thế nào? Mấy ngày nay mình đều lo lắng cho cậu, nhưng nhìn qua, khí sắc cũng không tệ." Tuy Phương Lan không quá hài lòng với Quý Hoài, nhưng cũng không dám tùy ý bình luận, dù sao hai người bọn họ vẫn đang ở bên nhau.

Nghe vậy, Ngải Xảo cười khẽ, "Ừ, mình hiểu lầm anh ấy, anh ấy cũng không chạy trốn.”

Về phần chuyện xảy ra ở nhà ga, cô không nói nữa, chung quy cũng không phải là chuyện gì tốt gì, người trong xưởng lại thích buôn chuyện, truyền đi truyền lại liền thay đổi thành một mớ bòng bong.

"Vậy anh ta đang làm công việc gì?" Phương Lan hỏi.

"Ở công trường, buổi tối thì đi học lắp đặt điện nước với người khác." Nói đến chuyện này, Ngải Xảo còn có chút vui mừng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, vẫn có người muốn kiếm chuyện, đúng lúc Hà Thu Hương đi vào, vừa nghe thấy vậy thì há mồm nói một câu, "Tại sao lại phải đi công trường? Không phải cả người đầy bụi đất sao? Thật là mất mặt.”

Cô ta vừa nói vừa đi vào, đặt mông ngồi xuống, đưa tay lấy quả cam hôm nay Ngải Xảo mang tới, lột vỏ ăn.

Ngải Xảo nhìn qua, đối phương mặc một bộ quần áo màu đen, lộ ra một sợi dây chuyền vàng tinh tế, màu da ngăm đen, còn làm cho sợi dây chuyền vàng này đặc biệt nổi bật.

Phương Lan nhíu mày, Hà Thu Hương này còn không biết xấu hổ, lần trước cô ta đã làm chuyện gì với Ngải Xảo, trong lòng còn không hiểu sao?

Cô ta ỷ vào là người trong phòng ngủ của cô, Ngải Xảo cũng sẽ không cãi nhau với cô ta, cho nên cô ta vừa ăn cam vừa lớn tiếng nói, "Đi công trường chuyển gạch sao?”

"Cụ thể làm cái gì mình không biết, không nghe Quý Hoài nói, nhưng hiện tại đang thiếu người, mình đến hỏi em trai cậu có muốn đi hay không?" Ngải Xảo không nói chuyện với cô ta, mà hỏi Phương Lan.

"Đương nhiên đi chứ, có công việc là được, công trường cũng không tệ mà, con trai phải rèn luyện nhiều hơn." Phương Lan lập tức đáp ứng, có chút vui mừng, "Quý Hoài nhà cậu sẽ mang theo em mình đi sao? ”

Có người chăm sóc cũng không tệ.

"Em trai tôi sẽ không đi, còn không bằng tìm một nhà máy làm việc." Hà Thu Hương mím môi, ngữ khí quái đản, "Chậc, còn phải làm việc ngay dưới ánh mặt trời nóng bỏng đấy. ”

Ngải Xảo làm bộ không nghe thấy lời nói của cô ta, không nên ăn thua với kẻ đần, cô nhìn về phía Phương Lan, "Tiền lương cũng không tệ, nghe nói hai mươi đồng một ngày, bao hai bữa ăn. ”

"Thật chứ?" Đáy mắt Phương Lan sáng ngời, lập tức nói, "Em trai mình và bạn của nó, hai người nó đều có thể đi. ”

Bây giờ ở rất nhiều nhà máy chỉ hơn hai trăm đồng một tháng, còn phải tăng ca, một nhà máy nhỏ nhàn nhã hơn một chút thì được hơn một trăm một tháng.

Hai mươi đồng một ngày, một tháng là sáu trăm, đây là mức lương cao rồi.

Hà Thu Hương cũng dừng lại, trợn tròn mắt: "Thật hay giả? ”

Em trai cô ta lần này cũng đi theo cùng, nhưng vẫn chưa tìm được việc làm.

"Ừm, vừa đúng thiếu hai người, để mình về bảo anh ấy." Ngải Xảo tiếp lời, hoàn toàn không để ý đến Hà Thu Hương, kỳ thật chính là cố ý chọc tức.

Phương Lan lôi kéo Ngải Xảo ngồi xuống, cười nói, "Hiện tại xem ra, Quý Hoài cũng kiếm được rất nhiều tiện, các cậu hiện đang ở đâu?”

Ngải Xảo đáp: "Hiện tại đang tạm thời ở bên đường Từ Hạc, chờ tháng sau mình sinh con xong, sau khi xuất viện thì sẽ chuyển đến đường Trần Nam, anh ấy nói thuê một căn phòng lớn hơn một chút, cũng tiện cho mình chăm sóc con.”

"Không tệ, môi trường phòng ở trên đường Trần Nam cũng rất tốt." Phương Lan vuốt bụng nàng, "Vậy lát nữa cậu tự mình đi về sao?”

"Anh ấy tới đón mình." Ngải Xảo nói rất ngượng ngùng, Quý Hoài bảo cô đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh.

"Ôi." Phương Lan trêu chọc cô ấy.

Hà Thu Hương đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, nhịn không được hỏi, "Quý Hoài thật sự ở công trường được hai mươi đồng một ngày? Có phải chuyển gạch và xúc xi măng ở bên ngoài không? ”

Em trai cô ta đến đây chỉ biết tiêu tiền của cô ta, nếu thực sự có thể kiếm được hai mươi đồng một ngày ở công trường xây dựng, thì sẽ tiết kiệm được cho cô ta rất nhiều tiền.

"Làm thợ hồ ở trong phòng, không cần phơi nắng." Ngải Xảo không nói cụ thể, nhưng Phương Lan lại cảm thấy tốt hơn, Hà Thu Hương rục rịch: "Thật sự không thiếu người?”

"Chỉ cần hai người."

Nghe vậy, Hà Thu Hương nhìn về phía Phương Lan, còn chưa kịp nói ra, thì Phương Lan đã lên tiếng, "Em trai mình và bạn của nó khẳng định không thể tách ra, đều phải làm việc với nhau.”

Hà Thu Hương nín thở, nhưng lại không thể làm gì được.

Tức giận lại ăn thêm một quả cam, Phương Lan biết cô ta không có chừng mực, một mình có thể ăn hết một túi, nên trực tiếp đứng dậy chia cam, chia cho mỗi người cùng phòng hai quả, còn để lại cho mình vài quả.

Sáu giờ, Ngải Xảo xuống lầu chờ Quý Hoài, Hà Thu Hương cũng đi theo xuống lầu.

Cô ta tới bên cạnh cô, dường như đeo lên dây chuyền bằng vàng khiến cằm cô ta lại hếch cao hơn một chút, lại còn làm ra bộ dáng kiêu ngạo không ai có thể bì nổi, "Ngải Xảo, công trường Quý Hoài đang làm việc tuyển người thật sự là hai mươi đồng một ngày sao?”

"Ừm." Cô thờ ơ.

"Gần đây tôi cũng muốn tìm cô, có một việc làm ăn lớn muốn nói cho cô, nếu không như vậy đi, cô bảo Quý Hoài dẫn em trai tôi đến công trường, tôi khẳng định sẽ giúp cô hoàn thành một vụ làm ăn lớn hơn." Hà Thu Hương nói vô cùng bí ẩn.

Ngải Xảo nhướng mày, không hỏi gì đã trực tiếp lắc đầu, "Chỉ thiếu hai người."

"Muốn người nào thì Quý Hoài nói mới tính." Hà Thu Hương nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng, "Cô có biết Trương Lăng và giám đốc nhà máy ở bên nhau không?”

"Không biết." Ngải Xảo ngữ khí không mặn không nhạt.

"Cùng là đồng hương, người ta lăn lộn tốt hơn chúng ta nhiều, bây giờ còn mua nhà, vậy cô có biết chuyện vợ của giám đốc nhà máy không thể đẻ không?"

Ngải Xảo mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.

Vậy thì sao chứ?

Hà Thu Hương: "Trương Lăng trước đây đã từng mang thai, nhưng vợ giám đốc nhà máy cũng mang thai, cho nên cô ta chỉ có thể bị ép phá thai, sau đó con của vợ giám đốc nhà máy mất, từ đó không mang thai được nữa, mà cô ta cũng không mang thai được, giám đốc nhà máy và vợ anh ta đang cân nhắc muốn nhận nuôi một đứa.”

Ngải Xảo cảm thấy khó hiểu, "Đây chính là chuyện làm ăn lớn mà cô muốn nói?”

"Chỉ cần đứa nhỏ khỏe mạnh, bọn họ nguyện ý cho năm vạn tiền bồi dưỡng." Hà Thu Hương nói đến ngay cả bản thân mình cũng kích động: "Năm vạn đấy, về quê có thể mua được mấy mảnh đất, còn mua được một căn nhà lớn, chúng ta làm hơn mười năm cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy!”

Cô ta nói xong, thì ánh mắt rơi lên trên bụng Ngải Xảo, ánh mắt không giống với lúc trước.

Sau khi sự việc thành công, giám đốc nhà máy sẽ cho Trương Lăng ba vạn đồng, đối phương sẽ chia cho cô ta mười vạn đồng, đây chính là một khoản tiền lớn.

Ngải Xảo nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đây không phải là bảo cô bán con sao?

"Cô và Quý Hoài hiện tại cũng không có tiền, đứa nhỏ còn có thể sinh, một căn nhà đấy, rất có lợi." Hà Thu Hương liều mạng khuyên nhủ, kéo sợi dây chuyền vàng trên cổ mình, "Sợi dây chuyền vàng như vậy, cô có thể mua hơn mười cái, mấy chục cái, tôi cũng nể mặt cô là đồng hương, cho nên mới nói cho cô trước tiên.”

"Sang năm lại mang thai là được."

...