Chương 4: Người đàn ông vô tình ích kỷ của thập niên 90 (4)

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, bên ngoài sương trắng mờ mịt, Quý Hoài đã đứng dậy thay quần áo, cũng không bật đèn, nương theo ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ mò mẫm.

"Tách" Ngải Xảo đưa tay bật đèn lên, dụi dụi mắt, nhìn anh đang mang giày, "Sao anh lại dậy sớm như vậy?"

Đêm hôm trước cô không ngủ, tinh thần đều suy nhược, đêm qua cũng miên man suy nghĩ đến nửa đêm, toàn thân cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, đứa bé trong bụng cũng ầm ĩ theo, đá cho cô đau nhức.

Sau nửa đêm cô ngủ khá nông, vì vậy cho dù anh nhẹ nhàng rời giường, cô cũng tỉnh lại.

"Buổi sáng công trường bắt đầu tuyển người, không đi sớm một chút thì làm sao có việc? Em ngủ thêm một chút nữa, sau đó thức dậy đi mua bữa sáng, anh không biết lúc nào mới trở về, đói thì tự mình mua cơm ăn nhé." Quý Hoài đứng lên, nói với cô.

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Ngải Xảo giảm đi hai phần, xoay người lấy ra ba tờ mười đồng từ dưới gối, đưa cho anh, "Dù sao anh cũng nên mang theo một ít tiền trên người. ”

"Mười đồng là đủ rồi." Anh nghiêng người, rút ra một tờ mười đồng, suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu nhìn cô, sâu dưới đáy mắt mang theo sự tự tin, "Cho dù có phải đi chuyển gạch, thì anh cũng sẽ nuôi hai người thật tốt.”

Đôi mắt trong veo của Ngải Xảo nhìn anh, thần kinh đang căng thẳng cũng bắt đầu chậm rãi buông lỏng ra, lông mày lá liễu cũng cong cong lên.

Điều anh nói, cô luôn tin.

"Ngủ một giấc thật ngon, anh đi đây." Anh đứng thẳng người, đi ra cửa, lúc ra khỏi cửa còn giúp cô tắt đèn lại.

Ngải Xảo nằm xuống một lần nữa, trằn trọc, không còn một tí buồn ngủ nào nữa.

Đầu kia.

Quý Hoài bỏ ra một đồng mua hai cái bánh bao, nhìn biển báo giao thông ven đường vừa đi vừa ăn, không ngừng có xe đạp chạy ngang qua, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe con, phần lớn là do giám đốc của những nhà máy nhỏ xung quanh cầm lái.

Xe hơi những năm này không hề rẻ, có những chiếc phải hơn 10 vạn tệ, hơn 10 vạn tệ là một khoản tiền lớn, bởi vì giá nhà chỉ có tầm 2 nghìn mấy.

Là một thành phố ven biển đang có tốc độ phát triển nhanh chóng, tại đây các tòa nhà cao tầng đang bắt đầu được xây dựng, khắp nơi đều là các công trường xây dựng.

Sau này anh cũng kiếm được nhiều tiền nhờ nhận thầu những dự án xây dựng nhỏ, sau đó nhân cơ hội mà mua mấy căn nhà, sau đó giá nhà tăng vọt, anh cũng bắt đầu trở nên giàu có.

Đi đến công trường xây dựng gần đó, bên ngoài đã có mấy người tụ tập.

Có thôn dân bản địa, cũng có người làm thuê đến từ vùng khác, mọi người ngồi tụ tập ở một chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào công trường vừa mới mở cửa.

Quý Hoài cũng ngồi xổm xuống ở bên cạnh, tiếp tục gặm bánh bao của mình, quan sát người có vóc dáng vừa đen vừa cao gầy ở bên cạnh.

Anh cúi đầu, lại cắn một miếng bánh bao, giả vờ như vô tình hướng về phía bên cạnh nói, "Người anh em, anh mới tới à?”

Đối phương nhướng mày một chút, "Tôi đã tới được mấy ngày rồi.”

"Tôi đã ở đây hơn nửa tháng, nhưng hình như chưa từng gặp qua cậu." Quý Hoài nói tiếp, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, "Anh làm gì vậy? ”

"Xúc xi măng." Đối phương trả lời.

"Ồ, còn tôi thì làm chuyển gạch." Quý Hoài tiếp lời.

"Hai công việc này cũng không làm cùng nhau, nên không nhìn thấy cũng là bình thường." Người nọ nói xong lại nói, "Mấy cậu làm chuyển gạch cũng rất vất vả. ”

"Tất cả mọi người đều làm công việc thể lực, làm gì có việc không vất vả chứ? Nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì, dù gì cũng kiếm được nhiều hơn một chút, trong nhà máy cũng chỉ có hai ba trăm đồng." Quý Hoài nói chuyện với anh ta.

"Đúng thế, bên này dù gì cũng được hai mươi hai đồng, nếu làm nhiều, thì một tháng thu nhập cũng không tệ, tôi còn phải nuôi hai đứa con."

"Vợ tôi sắp sinh, bây giờ chỉ muốn kiếm tiền." Quý Hoài thở dài, cùng anh ta trò chuyện khá vui vẻ.

"Sinh con cũng cần một khoản tiền lớn."

...

Đang tán gẫu, thì quản đốc đi ra, người có mặt liền đứng lên xông về hướng đó. Quý Hoài cùng người cao gầy kia cũng chạy tới, anh còn nhanh chóng lôi kéo anh ta đi qua, chạy rất nhanh.

Dáng vẻ vô cùng thành thạo.

Quản đốc khẳng định sẽ ưu tiên tuyển dụng những người thạo việc, bởi vì không cần phải dạy việc nữa, người đàn ông đen gầy cười gọi một tiếng, "Anh Cường. ”

Quản đốc đội mũ bảo hiểm màu vàng, cầm bản vẽ đếm số người, lúc nhìn thấy Quý Hoài thì dừng một chút, tên này mi thanh mục tú, lại còn trắng trẻo, không giống người làm việc vất vả.

Có vẻ như chưa từng thấy qua bao giờ.

"Anh Cường." Quý Hoài cũng cười một tiếng,"Tối nay có thể tăng ca không? ”

Đây là thông tin anh vừa moi ra từ miệng người đàn ông đen gầy kia, buổi tối tăng ca bốn tiếng ở công trường còn có thể được trợ cấp mười hai đồng, còn có ăn khuya.

"Còn chưa biết, đi vào đi vào." Quản đốc cũng không nghĩ nhiều, mặc định anh cũng có kinh nghiệm, nghe ngữ khí còn rất thành thục, nhìn cũng cao, hẳn là sẽ có sức, tiếp tục điểm danh, "một, hai, ba... ”

Hiện nay, thành phố thực hiện xây dựng số lượng lớn, hệ thống còn chưa quá hoàn thiện, số lượng người trên công trường mỗi ngày cũng không cố định, đặc biệt là thợ hồ, về cơ bản là tuyển trong ngày.

Cũng không có việc gì cần kỹ thuật, chỉ cần đã từng làm qua, không phải người mới, thì cứ ai đến sớm thì đi làm, gương mặt không làm được thì ông cũng đã nhớ kỹ từ lâu, nhưng trong đầu cũng không có tin tức của Quý Hoài.

Nếu chịu làm việc thì anh ta cũng được.

Quý Hoài vội vàng tiến vào.

Bọn họ vừa mới tiến vào, thì quản đốc đã ngừng tuyển người, "Được rồi, hôm nay thiếu mười lăm người. Ngày mai lại tính tiếp, giờ thì đủ rồi. ”

Người không lấy được việc thì vẻ mặt mất mát, bọn họ sẽ đi công trường kế tiếp, hoặc là một địa điểm cố định, trong trường hợp công trường khác tạm thời thiếu người, thì họ sẽ phóng xe đi bên kia tìm người.

Người đàn ông gầy gò thở phào nhẹ nhõm, hôm nay lại có thể kiếm tiền, nhìn về phía Quý Hoài, cười nói, "Cậu chạy nhanh thật. ”

"Không phải tôi khoe khoang, nhưng trước đây tôi làm ở công trường, một mình tôi làm công việc của hai người, đều là công nhân cố định, còn được làm tiểu đội trưởng, một ngày kiếm được hai mươi bảy đồng, công trình ở bên kia kết thúc, tôi mới đến đây tìm việc." Quý Hoài có chút khoác lác, tính kế quá sâu.

Anh nói dối, mà khuôn mặt không đỏ, trái tim không loạn nhịp, khuôn mặt tràn đầy tự tin, giống y như thật.

"Cố gắng lên được đến tiểu tổ trưởng, cũng không tệ." Người đàn ông đen gầy cũng vừa đến không lâu, sùng bái nhìn anh.

"Nghiêm túc mà nói, làm nghề này anh phải học chút kỹ thuật, không thể làm đến chết đến sống. Tôi ở công trường đó hơn một năm, đã học được cách xem bản vẽ, sửa đường điện, đương nhiên sẽ không giống với bọn họ." Quý Hoài nói điều này cũng không sai, anh có thể xem bản vẽ, nhưng đó là sau này sau khi nhận thuê công trình, vì để phòng ngừa người khác lừa gạt mình, anh đã cố học.

Nghe anh nói vậy, đáy mắt người đàn ông càng sáng hơn, đáy lòng cũng bắt đầu đọc tính toán, ai mà không muốn học chút kỹ thuật? Có kỹ thuật, thì không lo chết đói.

Anh ta cũng trở nên nhiệt tình hơn đối với Quý Hoài.

Quý Hoài ôm vai anh ta, cố ý đi chậm, quan sát anh ta, thỉnh thoảng dạy anh một chút "kỹ năng" trên công trường.

Anh thuận lợi đi theo đối phương đến phía sau tòa nhà số 1, lại vì "mải nói chuyện", mà cùng đối phương đi xúc xi măng.

Dù sao anh vốn làm chuyển gạch, nhưng hiện giờ lại đi theo người đàn ông gầy gò đi xúc xi măng, chắc chắn tay nghề sẽ không quá thành thạo, đối phương tự nhiên cũng hiểu, thỉnh thoảng còn giúp anh chỉ bảo một hai.

"Tôi đã suy nghĩ công trình lớn như vậy, việc tốt làm sao đến lượt chúng ta? Nhưng chúng ta cũng phải học được một chút gì đó, kiến trúc bên ngoài một tòa nhà một hai tầng, đường điện, cửa ra vào và cửa sổ, đúng không?" Quý Hoài đi theo anh ta đi lấy xẻng, lại đội mũ bảo hiểm, thấp giọng nói, "Ở công trường lớn còn có thể học được chút chuyện, chịu chút thiệt thòi không sao, kinh tế đang phát triển, nhà vẫn luôn được xây lên, chúng ta sẽ càng tốt hơn thôi.”

"Lời này tôi cũng không nói với bọn họ, dù sao bọn họ cũng không nghe, chỉ cảm thấy có sức làm việc thì làm, không nghĩ tới ngày mai sẽ như thế nào."

"Còn phải tính toán, mai này già rồi sẽ không có sức." Người đàn ông đen gầy trầm ngâm suy nghĩ, anh ta đã đọc qua một quyển sách, cảm thấy lời nói của Quý Hoài chạm đến tim mình.

Nghe thấy thế, Quý Hoài nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh ta, nhìn anh, mím môi nói, "Làm việc đi, nếu có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu tiến lên. ”

"Đừng có lừa gạt bạn bè đấy." Người đàn ông đen gầy lại dẫn anh đi cắt túi xi măng, "Tôi tên là Trương Kỳ, người bản địa.”

"Lừa gạt anh để làm gì? Những gì tôi biết, tôi sẽ dạy anh, tôi tên là Quý Hoài, sống ở số 78 đường Từ Hạc. Trang trí này, điện nước này, cửa sổ này, nếu anh có việc làm thì giới thiệu cho tôi, tôi sẽ trả anh tiền hoa hồng, hoàn toàn có thể dẫn dắt anh tiến lên." Quý Hoài tỏ vẻ trượng nghĩa, lập tức cho anh ta một cái đảm bảo, "Tôi nói cho anh biết, anh theo tôi học thêm vài lần, thì sẽ hình dung được cách đi dây điện cơ bản, hiện tại thỉnh thoảng tôi còn nhận một ít công việc trang trí phòng ốc, nếu không có công việc trang trí phòng ốc thì mới đến công trường.”

"Một đoạn thời gian trước, tôi còn nhận hai phòng, ban ngày tôi đi công trường, buổi tối đi trang trí phòng, nhưng anh mới học, thì chỉ có thể làm chút việc vặt, tôi không thể trả cho anh quá nhiều tiền, nhưng một buổi tối cũng cho anh được 7-8 đồng. ”

Nói cách khác, đó là một ngày kiếm được hai phần tiền, còn có thể học được chút kỹ thuật, có kỹ thuật trong người, là có thể nuôi sống gia đình.

Ý muốn nói anh chỉ là một công nhân lao động phổ thông, lời nói không quá khoa trương, vẫn là "nói chuyện dựa trên thực tế", cho nên nghe có vẻ càng chân thành hơn.

Dựa vào kỹ thuật lừa đảo siêu cao của mình, không ngừng cho Trương Kỳ thấy chiếc bánh vẽ, còn rất ra hình ra dáng, đối phương còn thật sự dính lấy anh hỏi một số câu hỏi.

Một buổi sáng qua đi, Quý Hoài đã thăm dò được toàn bộ quy trình làm việc, quen thuộc không ít với chuyện này, còn đi theo Trương Kỳ ăn uống nghỉ ngơi, toàn bộ quá trình đều không lộ ra sơ hở.

Công việc phải bắt đầu lúc 1:30 chiều.

Lúc đó là lúc mặt trời lên cao nhất, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống, Quý Hoài đang ra sức xúc xi măng, động tác đã rất thành thạo, quần áo mặc sớm đã ướt đẫm từ lâu.

Một khắc cũng không thể dừng lại, bằng không người giám sát sẽ tối sầm mặt lại, cho đến khi mặt trời dần dần lặn, tất cả công việc mới dần dần kết thúc.

Lúc gần đến 5 giờ, quản đốc đi qua, hét lên, "Mọi người đêm nay tăng ca, đổ hết tầng này. ”

"Sáu giờ ăn cơm."

Vừa nghe nói được làm thêm giờ, mọi người thấy rất vui mừng.

Quý Hoài còn nghiêng đầu, nói với Trương Kỳ, "Tiết kiệm một bữa ăn, còn có thêm mười hai đồng tiền làm thêm giờ. ”

"Đúng vậy." Đối phương cũng rất cao hứng.

Cơm nước xong xuôi.

Trời tối dần.

Dây điện chằng chịt khắp nơi trên công trường, kết nối với đèn pha, một số chỗ vẫn còn là đèn pha cũ, cho nên cũng không chiếu sáng được mấy.

Mọi người tiếp tục làm việc.

Người giám sát đi qua đi lại.

Quý Hoài vừa làm việc, vừa quan sát.

Công việc nặng nhọc trên công trường đương nhiên không phải ngày nào cũng có thể giành được, làm sao mới có thể trở thành một công nhân cố định?

Đó chính là để cho đối phương cảm thấy mình không chỉ có thể lực, mà còn có đầu óc.

Có lẽ là vận mệnh ưu ái, anh còn đang cân nhắc làm thế nào để tạo cơ hội cho mình, thì cơ hội đến.

Trong khi các công nhân bên phải đang cố gắng xúc xi măng cho vào máy trộn, thì đèn pha chiếu sáng đột nhiên tắt ngúm và thang máy của máy trộn bê-tông cũng dừng lại.

Thoáng cái đã biến thành một mảnh đen kịt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Người quản đốc nhìn về phía giám sát trên công trường, công nhân trên công trường cũng dừng lại.

"Bị chập điện rồi, lão Triệu có ở đây không?" Bên kia phòng có người hô lên, "Nhanh bảo lão Triệu đi xem một chút.”

Tất cả đều đang vội đuổi kịp tiến độ, có nhiều người làm việc như vậy, thời gian chính là tiền bạc.

Sau khi biết được thợ điện đã rời đi từ lâu, gương mặt giám sát tối sầm lại, hôm nay không đổ xong tầng này, ngày mai tiến độ đều sẽ bị chậm lại.

Đó cũng là tiền.

Không có điện thì cái gì cũng không làm được.

"Mau bảo ông ta nhanh qua đây!" Giám sát hét to với cấp dưới, tính tình nóng nảy không chịu nổi.

Hiện tại điện thoại di động chỉ là điện thoại cục gạch, nhưng phải hơn một vạn mới mua được một cái, vì vậy rất nhiều người chỉ mang theo máy BB, điện thoại công cộng cũng không phải nơi nào cũng có. Đúng lúc mọi người vô cùng lo lắng, thì Quý Hoài xuất hiện.

ANH cũng không nói mình có thể xử lý tốt, chỉ nói có thể đi xem một chút.

Dù sao thợ điện cũng không có ở đây, quản đốc cũng chỉ có thể liều một phen, thúc giục anh, "Nhanh lên nhanh lên. ”

Những thứ như mạch điện, người không hiểu cũng không dám chạm vào, nếu bị giật điện chết thì sao? Nếu kết nối sai còn có thể phát nổ và đốt hết toàn bộ đường điện, lúc đó thì đúng là bó tay rồi.

Quý Hoài loạng choạng chạy qua.

Anh là người đã từng làm giàu nhờ ký hợp đồng cải tạo điện, nước, tự mình học đọc bản vẽ và đấu dây điện, về sau nhận thầu toàn bộ công trường, công việc bên trong anh đều hiểu một chút.

Công trường này cũng không quá lớn, kiểm tra lại, thì phát hiện là cầu chì ở sau nguồn điện tổng bị cháy, còn có một đoạn dây điện nhỏ cũng bị cháy hỏng.

Sau khi ngắt điện tổng, thì anh đi tìm công cụ trong nhà kho, cầu chị dự bị, tuốc-nơ-vít và kìm, còn có băng dính cách điện.

Anh đi qua thì lập tức bắt tay vào làm, quản đốc cầm đèn pin cho anh.

Người giám sát cũng đứng ở một bên.

Anh thuần thục cầm tuốc nơ vít, sau khi tháo ốc vít ra, thì bắt đầu thay cầu chì, sau đó dùng kìm cắt đi dây điện bị cháy, rồi lấy dây điện mới nối vào.

Xoắn dây đồng vào với nhau ở mối nối, sau khi xử lý xong, thì lấy băng dính cách điện quấn nhiều vòng để tránh rò rỉ điện.

Một loạt động tác vô cùng lưu loát như mây trôi nước chảy, vừa nhìn là biết không phải là tay mới.

"Chàng trai trẻ, hiểu được mạch điện không?" Quản đốc hôm nay coi như khắc sâu ấn tượng đối với anh, mở miệng hỏi như vậy.

"Hiểu một chút, khi không tăng ca ở đây, tôi sẽ đi trang hoàng phòng ở, lắp đặt đường điện và công tắc, có thể kiếm được nhiều tiền hơn." Anh cười nói.

Nghe anh nói như vậy, giám sát cũng cảm thấy yên tâm.

Không phải làm bậy, xem ra là người làm nghề này, một người có thể lắp đặt được đường điện trong nhà, thì cũng có chút kỹ thuật.

"Được rồi." Quý Hoài vừa nói vừa đứng dậy, đi qua bật công tắc, công trường lại sáng lên.

"Không tệ." Quản đốc cất đèn pin đi, lúc đi ra ngoài với anh còn hỏi, "Đến đây làm việc được bao lâu rồi?" ”

"Bên này là đến không liên tục, cũng không phải ngày nào cũng có thể giành được việc. Tôi đã đi các công trường lớn nhỏ khác, nhưng vẫn là chỗ này tốt nhất, chủ yếu vì đồ ăn ở đây ngon." Quý Hoài cũng không nói rõ, mà lòng vòng, ám chỉ chỗ này tốt.

Cái miệng này của anh cũng rất biết lừa người khác, quản đốc vừa nghe, tâm tình cũng thoải mái, "Được rồi, sau này anh mỗi ngày đều đến đi, tôi sẽ để lại cho anh một chỗ. ”

"Cậu nhóc nhà ngươi làm việc cũng rất chăm chỉ."

"Thật hay giả? Anh Cường, tôi sẽ coi là thật đấy." Anh ra vẻ được yêu thích mà lo lắng, còn mở to mắt, giống như mình nhận được sự coi trọng cực lớn.

"Thật, từ ngày mai cứ trực tiếp tới đấy, gần đây buổi tối đều sẽ tăng ca, cần phải mau chóng đổ trần." Quản đốc vỗ vỗ vai anh, "Anh có thể sửa được đường điện bình thường không?”

Nhóm thợ điện kia thường không có ở đây, ngừng làm việc chính là lãng phí tiền bạc, còn không bằng tìm một người có thể dùng, dù sao cũng không mất mát gì.

"Tôi còn biết xem bản vẽ." Quý Hoài gãi gãi đầu, cười nói, phối hợp với gương mặt thanh tú kia, trông rất thuận mắt.

Nghe thấy thế, đôi mắt quản đốc nheo lại, cười càng lớn, khen một câu, "Không tệ.”

Vậy càng hữu dụng hơn.